“Anh không được canthiệp vào cuộc sống của tôi, không được xen vào tự do riêng tư của tôi,anh là anh, tôi là tôi.” Vận Nhi trừng mắt, ngụy trang sự sợ hãi vì bịanh uy hiếp.
“Này cô bé, những lời này phải là tôi nói mới đúng. Ai bảo Ân Huệ làm ra chuyện sai lầm, để cho em phải gánh vác.” ThừaDuẫn hết kiên nhẫn nhìn Vận Nhi, cúi người, thành công trong việc bịtmiệng cô. Anh thật sự rất thích hưởng thụ hương vị của cô .
“Ưm….” Vận Nhi không thể thở nổi, hai tay đánh lung tung trên lưng anh ta.Nhưng mà... trên người anh... không có mặc quần áo, chỉ quấn một cáikhăn tắm, sự vùng vẫy của cô…làm chiếc khăn đó rớt xuống.
“Á” Vận Nhi đẩy mạnh anh ra, ngồi dậy, xấu hổ đưa tay bịt mắt lại. Cái gì cô cũng chưa nhìn thấy, cái gì cũng chưa thấy.
“Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, tôi nghĩ chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, cô vợ của tôi.” Khăn tắm cũng đã rơi xuống, Thừa Duẫn cũngkhông dài dòng nhiều chuyện nữa, nằm đè lên người Vận Nhi, bàn tay tocũng không khách sáo mò mẫm trước ngực cô.
Cái tên biến tháinày, lại dám sờ loạn? “Anh cút đi cho tôi, không được chạm vào tôi.” Vận Nhi cố gắng chống cự, cái tên này, đói quá ăn quàng sao, cô thay chịlàm lễ kết hôn, đâu có nghĩa là cô có bổn phận phải ngủ với anh ta chứ.Mà hiện tại, nhìn thấy vẻ mặt mê man của Thừa Duẫn, cô càng cảm thấyhoảng sợ…..
Thừa Duẫn giống như không nghe thấy gì cả, càng dùng sức mạnh hơn, kéo khóa áo sau lưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/62067/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.