Ta vốn định trèo tường vào xem vì sao Khương Thục lại khóc.
Nhớ đến cái c.h.ế.t của nhị tỷ sau này, ta lại không khỏi mím chặt môi, cố gắng buộc mình phải cứng lòng rời đi.
Nhưng tiếng khóc ai oán của Khương Thục cứ như ma quỷ, văng vẳng bên tai mãi không dứt.
Trong lòng ta bỗng chốc dậy sóng, lý trí và tình cảm giằng xé lẫn nhau.
Lý Cẩn trong bộ váy áo vàng nhạt gầm lên: "Nếu không phải Khương Thục kia kể lể chuyện Khương Viện c.h.ế.t cho nhị tỷ nghe, tỷ ấy làm sao nghĩ quẩn đến mức tự vẫn? Giờ nàng ta khóc lóc thì có ích gì? Người dưng nước lã, hà cớ gì ngươi phải bận tâm? Rảnh rỗi sinh nông nổi!"
Lý Cẩn trong bộ váy áo lam sương phản bác: "Cho dù nhị tỷ không biết chuyện của Khương Viện, thì gả vào cái nơi như Xương Bình hầu phủ cũng chẳng khác nào c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn! Lỡ như Khương Thục kia xảy ra chuyện, chẳng lẽ ngươi không áy náy vì đã bỏ mặc nàng ta hay sao? Lý Cẩn!"
Hai "người" trong lòng ta cứ thế tranh cãi không ngừng.
Ta đứng chôn chân trên phiến đá xanh, không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, từ đằng xa lại vọng đến tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng, tiếng chửi mắng của nam nhân, xen lẫn tiếng khóc nức nở của Khương Thục.
Lý Cẩn áo lam sương đã thắng.
Phân định thắng thua xong, hai nàng lập tức tan biến trong tâm trí ta.
Không do dự thêm nữa, ta đeo trục tranh chạy ngược trở lại bức tường cao, nơi phát ra những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-can/3744410/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.