Ta gật đầu, tìm một đám cỏ cao cao quanh Phật tháp, giấu trục họa vào đó.
Rồi bước lên bậc thang đá, đưa tay đẩy cánh cửa lớn tầng thứ nhất của Phật tháp.
Thật may mắn.
Tầng thứ nhất của Phật tháp bày la liệt hàng trăm ngọn đèn trường minh xếp thành hình chữ "卍".
Giữa trận pháp đèn, là một nữ tử vận bạch y đơn giản, dung nhan thoát tục, người mà ta từng gặp trong tự thuật của Trương Sinh.
Chính là Thôi Oanh Oanh.
Thế này thì khỏi phải vén váy leo lên bảy tầng Phật tháp tìm kiếm rồi.
Trước khi vào Phật tháp, Hồng Nương đã dặn dò, trận pháp đèn do Phổ Cứu bày ra, có pháp thuật Phật môn, yêu ma quỷ quái đều không thể chạm vào.
Yêu ma quỷ quái không chạm vào được, nhưng người thường thì chưa hẳn.
Thuở nhỏ, nép mình trong lòng trưởng tỷ, ta đã từng xem qua trích đoạn "Thất Không Trảm".
Gia Cát Lượng cả đời mượn gió đông thiêu giáp binh, oai phong lẫm liệt, thắp đèn tục mệnh trên gò Ngũ Trượng, cuối cùng chẳng phải vẫn bị Ngụy Diên đá đổ hay sao?
Thế mới thấy, pháp thuật dù tinh diệu đến đâu, mưu lược dù chu toàn đến đâu, cũng đều có sơ hở.
Thôi Oanh Oanh lệ tuôn rơi như mực, miệng không ngừng nguyền rủa kẻ bạc tình.
"Trương Sinh, Trương Sinh, chàng nỡ vô tâm bạc tình, ắt sẽ không c.h.ế.t tử tế!"
Máu của họa yêu vốn mang sắc mực, dòng lệ này, e rằng chính là huyết lệ?
Thấy có người đến, Thôi Oanh Oanh ngẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-can/3744409/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.