Đôi giày thêu hoa mộc cẩn bằng gấm bước qua bậc cửa cao của cánh cổng son, chậm rãi mà kiên định bước xuống từng bậc, dần dần đi xa trên con đường lát đá xanh.
Bước chân không hề do dự.
Hai canh giờ sau, trời đã ngả về tối.
"Hồng Nương à," ta đứng ngoài cửa chùa, mượn ánh sáng ấm áp của đèn trường minh trong chùa, cố gắng lau sạch lớp bụi bám trên đôi giày thêu hoa, nói với giọng đầy ẩn ý: "Lần sau nếu quãng đường vượt quá mười dặm, ngươi phải báo trước cho ta một tiếng. Cho dù ta dùng đôi bông tai hoa đinh hương bằng bạc để thuê xe ngựa, cũng sẽ không đến mức đi lại vất vả thế này."
Hồng Nương tự biết mình đuối lý, vẫn nhỏ giọng biện minh: "Ta và tỷ tỷ đều là họa yêu, yêu quái sẽ không dễ dàng mệt mỏi... Trước kia, ta và tỷ tỷ sống trong rừng núi, mỗi ngày phải đi hàng trăm dặm đường."
Nhưng ta là người phàm mà.
Chân ta đều đã sưng lên rồi, Hồng Nương, ngươi đúng là không hiểu chuyện.
Gió đêm mang theo hương đàn thoang thoảng phả vào mặt, tiếng chuông chiều của chùa ngân nga vọng lại, là cảnh đẹp mà trước đây bị nhốt trong khuê phòng chưa từng được thấy.
Ta nhìn ngắm tất cả từ xa, bỗng nhiên cảm thấy chân sưng cũng chẳng có gì đáng để phàn nàn.
Sau này đi lại bên ngoài, chắc hẳn sẽ còn nhiều lúc chân sưng tấy, bây giờ tập làm quen trước cũng tốt.
Mặc dù chỉ là một ngôi chùa nhỏ với bức tường không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-can/3744408/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.