Trên tường thành Thịnh Đô tràn ngập khí thế, từng binh sĩ mặc giáp phục uy nghiêm, hùng hồn đi qua đi lại, theo thông lệ mà kiểm duyệt cửa thành mỗi ngày.
Ta xoay người nhùn quanh bốn phía, chẳng lẽ nơi này là thành Thịnh Đô của Bắc Yến cách đây hơn một trăm năm sao?
Bỗng dưng, một cỗ xe ngựa xa hoa đang phi nước đại về phía ta, cũng may là ta nhanh nhạy tránh được. Có lý nào lại như vậy, có tiền trong tay thì có thể tuỳ hứng làm càn vậy sao, nếu mà đụng chết ta, ta sẽ báo mộng cho bà bà lừa các người một số bạc lớn, không lừa bịp các người khuynh gia bại sản thì thề không làm yêu.
Ta khom người đứng dậy, đi sang bên đường hỏi thăm đại nương đang bán cần tây, rốt cuộc trong cỗ xe ngựa xa hoa đang chạy bạt mạng kia là vị thổ hào nào ngồi. Ai ngờ đại nương giống như không thấy ta hỏi chuyện, chỉ chuyên tâm rao hàng: Cần tây cần tây, cần tây vừa mới thu hoạch đây, thánh phẩm giảm cân cần tây đây cần tây đây...
Ta ghé vào bên tai đại nương, dùng sức gọi nàng, đại nương vẫn hoàn toàn không để ý đến ta, cứ mặc sức rao bán cần tây. Chẳng lẽ đại nương này là một người điếc hay sao? Ta huơ huơ ngón tay trước mặt nàng, mí mắt đại nương còn không buồn nháy. Chẳng lẽ đại nương này tuy mắt sáng nhưng lại mù loà sao? Ngay lúc ta hãi hùng thán phục vị đại nương vừa điếc vừa mù mà lại kiên cường như vậy, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-biet-thu/3415960/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.