Ròng rã ba ngày đều không thu hoạch được gì.
Bên trong Định quốc phủ tướng quân, mấy ngày liên tiếp Mộc Cận Nhi chỉ ngẩn người, nhìn chằm chằm vào cây mộc cận bên ngoài cửa sổ, mí mắt cũng không thèm nhúc nhích. Hai chúng ta một tiên một yêu đều sinh ra cảm giác thất bại mãnh liệt. Vậy mà lại bị người... Bị một hồn phách hoàn toàn phớt lờ là chuyện xưa nay chưa từng có.
Quạ đen vẫn một mực bay vòng quanh đỉnh đầu của Mộc Cận Nhi, nhìn chằm chằm mấy vị khách không mời mà đến bọn ta. Nhất là khi nhìn sang Bộ Sinh Hoa, ánh mắt của nó càng tàn nhẫn hơn.
Suốt mấy ngày hít gió sương ở toà thành trống này, thu hoạch duy nhất của bọn ta là phát hiện toàn thành này bị một cao nhân hạ linh chú gì đó, chẳng những Mộc Cận Nhi không thể rời thành, mà nhân quỷ yêu ma cũng không thể vào thành, chỉ cần chạm vào cửa thành ở một khoảng cách nhất định sẽ bị chướng khí của một kết giới vô hình đánh văng ra.
Bộ Sinh Hoa dứt khoát mang ghế trúc ra sân phơi nắng gặm hạt dưa. Phù Thương đứng ở bên cạnh, biểu cảm bi phẫn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nhìn thấy thời gian cứ trôi qua trước mắt, nếu không thể đến Vô Hư Huyễn Cảnh giải độc, ta thật sự sẽ nằm ngay đơ. Nỗi bi ai buồn bã của ta lại kích thích đầu óc minh mẫn, lập tức nghĩ đến một chủ ý ngu ngốc. Ta không để tâm đến chuyện vờ vịt làm thục nữ nữa, vội nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-biet-thu/3399107/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.