Hoàng cung Lương quốc xa hoa tột bậc hiện ra, Thái tử thân mang áo bào thêu mãng xà bốn móng quỳ rạp dưới mặt đất, dáng vẻ vô cùng thành khẩn.
Nhưng sau lưng Thái tử còn có một nhân vật quỳ thành khẩn hơn, đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, tư thế này dường như không giống quỳ mà giống nằm sấp hơn. Dáng vẻ của nàng ta gợi cho ta cảm giác nhớ nhà da diết, ta đột nhiên nhớ tới người bạn đồng niên của mình là lão rùa ở bên hồ trên Hoạ Bích Linh Sơn.
Trước bức bình phong mười ba mỹ nữ, Hoàng đế Lương quốc nổi cơn thịnh nộ. "Keng!" một tiếng, chiếc nhẫn hắc ngọc đặt ở trên bàn bị ông ném thẳng vào tường, ngọc thạch lập tức vỡ vụn tại chỗ.
"Thái tử, con dám tặng cho ái phi của trẫm nhẫn hắc ngọc mà ta ban cho con, đây là thâm ý gì hả?"
"Phụ hoàng bớt giận, người tha thứ cho nhi thần đi mà, nhi thần biết sai rồi, con không dám tơ tưởng đến nữ nhân của phụ hoàng nữa, nếu không nhi thần nguyện lấy cái chết tạ tội, đi gặp ngạch nương ở nơi chín suối." Thái tử mồ hôi ròng ròng, mồm mép chân cẳng càng run rẩy hơn.
Thiếu nữ "rùa đen" ở bên cạnh cũng run rẩy lên tiếng: "Oanh tần biết sai rồi, xin Hoàng thượng tha cho thần thiếp, thần thiếp..."
"Đem nhốt ả tiện nhân không biết xấu hổ này lại, sung quân làm nô, vĩnh viễn không được hồi kinh." Không đợi Oanh tần nói hết, lão Hoàng đế đã hung ác hạ lệnh.
Không còn tiếng khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-biet-thu/3427474/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.