Chương trước
Chương sau
Nguyên một đám tân sinh khí thế bừng bừng như muốn ngay lập tức leo lên Huyết Thần Đài, nghe tới có được phần thưởng và thêm tâm trạng vui vẻ khi vừa vượt qua của khảo hạch tứ nhất, khiến cho tinh thần của mọi người đều hết sức phấn khởi, tràn đầy tự tin. Trần Phong nhìn lên trên đài cao cả trăm mét toàn thân đỏ rực như máu, tỏa ra mùi máu lồng đậm, khiến cho hai hàng lông mày của hắn khẽ nhíu lại suy nghĩ.
“Huyết Thần Đài này thật không tầm thường, cả tòa kiến trúc cổ kính tang thương không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng vậy mà mùi máu tanh trên đó vẫn lồng đầm như vậy. Không biết đã có bao nhiêu máu đã đổ trên đó”
“Được rồi, mọi người chuẩn bị đi, sau khi nghe tới tín hiệu, các ngươi chỉ cần nhanh tróng leo lên đài cao kia với thời gian càng ngắn, càng cao thì sẽ có thành tích càng lớn”
Từ Nguyệt Đạo sư lên tiếng làm cặt đứt đoạn suy nghĩ của Trần Phong, hắn tạm thời bỏ qua những nghi vấn trong đầu, lấy lại tinh thần nhìn đồng môn bên cạnh và chở đợi tín hiệu xuất phát của Đạo Sư.
Rồi một vệt sáng bay ngang qua bầu trời khiến đám môn sinh mới của học viện, như đổ dồn về phía Huyết Thần Đài, tranh nhau leo lên đó, tuy nhiên cũng có một số người cũng rất bình tĩnh mà đi với tốc độ không nhanh không chận tiến tới Huyết Thần Đài, trong đó nổi bật là tứ đại thiên tài của tứ đại gia tộc kinh thành và Trần Phong.
Không rõ nguyên nhân bốn người kia tại sao lại bình tĩnh như vậy, nhưng Trần Phong thì hắn quan cảm nhận được một luồng áp lực mơ hồ từ trên phía Huyết Thần Đài tỏa ra ngay khi hắn tới gần, Trần Phong đoán ngay ra được rằng của khảo hạch thứ hai đâu có đơn giản như vậy, chỉ cần leo tới bậc thang thứ 30 liền có thể thông qua, nếu đơn giản như vậy thì đâu cần thiếp lập cửa ải này làm gì nữa.
Mà hơn hết, ánh mắt của hắn luôn âm thần quan sát phản ứng của 4 thiên tài kia của học viện, họ đều xuất thân từ đại thế lưc, hẳn là biết được những thông tin gì đó mà đệ tử thế lực khác không biết, hắn thấy họ điểm tĩnh như vậy, khiến cho bản thân Trần Phong cũng lấy lại bình tĩnh.
Những thiếu nam, thiếu nữ khác của học viện bao gồn Phương Minh Nguyệt cùng vài đệ tử của Trần Gia cấp tốc lao tới gần Huyết Đài rồi thục màng trèo lên. Ngay khi đám người đó mới đặt được bước chân đầu tiên lên bậc thang thì ngay lập tực họ cảm nhận được một áp lực lớn từ phía thần đài đè tới khiến cho thân hình của các tân sinh khẽ trầm suống như đang phải chịu đựng thứ gì đó rất nặng vậy.
Ngay cả những người nổi bật trong cùng thế hệ như Phương Minh Nguyệt cũng phải chịu đựng được một áp lực rất lớn khiến cho cơ thể nàng nhất thời không kịp thích ứng mà khẽ dừng lại một thời gian nhất định để cơ thể thích ứng với áp lực, lúc đó nàng mới có thể đi tiếp.
“Nguyên một đám người ăn hại lại còn không biết động não, cửa thứ hai khảo hạch này làm gì có chuyện dễ dàng vượt qua như vậy. Lãng phí trân khí bản thân một cách vô ích, đến khi dùng hết để xem các ngươi làm thế nào có thể trèo lên Huyết Thần Đài”
Phạm Vĩnh Ân đứng từ xa nhìn đám ngươi đông như quân nguyên đang tranh nhau trèo lên Huyết Đài mà nói một cách đầy mỉa mai và tự đắc, mà trong lúc đó hắn đưa ánh mắt qua nhìn bốn người còn lại đang chậm rãi đi về Huyết Đài vè đầy trầm tư và thăm dò. Khi ánh mắt của hắn dừng lại ở trên người Trần Phong thì ngưng lại một hồi lâu với vẻ coi thường và lạnh lùng.
Tuy nói năm người họ đều là thiên tài có thiên phú Huyền Cấp Trung phẩm của học viện, nhưng Phạm Vĩnh Ân vẫn luôn coi bản thân mình có thân phận và địa vị cao hơn những người khác, coi những thiên tài khác không ra gì nhất là những người không có bối cảnh như Trần Phong.
Trần Phong dường như cũng cảm nhận được ảnh mắt cuẩ đối phương, khiến hắn chú ý mà nghiêng đầu nhìn qua, Trần Phong có thể thấy rõ ràng được vẻ khinh thường của Phạm VĨnh Ân đối với bản thân thông qua ánh mắt đó. Nhưng hắn cũng không có quan tâm và coi như không tồn tại mà đẩy nhanh tốc độ tiến về Huyết Thần Đài.
“Hừ… chỉ là kẻ có thân phận thấp kém mà dám xem thưởng thiếu gia ta, Trần Phong, sẽ có ngày ta sẽ giậy cho ngươi một bài học”
Mà những điều đó Trần Phong hoàn không biết, và cũng không cần biết, sau khi hắn ta tới gần Huyết Đài, đặt một chân lên bậc thang đá đỏ thẫm phủ rêu thì ngay lập tức hắn cảm nhận được lồng ngực mình như có một tảng đá đè nặng tới khiến cho hô hấp của hắn cũng có chút thay đỏi. Gặp áp lực như vậy Trần Phong chỉ dừng cơ thể lại vài dây rồi dứt khoát bước lên thềm của bậc đá đầu tiên của Huyết Thần Đài.
Đến lúc này Trần Phong mới hoàn toàn cảm nhận được áp lực từ Huyết Thần Đài tác động tới toàn thân, nhưng hắn ta nhanh trong lấy được bình tĩnh rồi tiếp tục cất bước đi lên phía trước. Bốn vị thiên tài của tứ đại gia tộc của kinh thành cũng tiếp bước Trần Phong leo lên Thần Đài, phản ứng của họ khi mới bước lên bậc đá cũng khá giống Trần Phong, đều cần vài giây thời gian để thích ứng sau đó họ rất nhanh cũng cất bước leo lên trên.
Trần Phong trỉ chong thời thời gian ngắn đã leo tới bậc thang thứ chín trên Thần Đài với phong thái khá ung dung, không hể thể hiện ra bản thân bị áp lực mọt chút nào. Mà quanh đó đám tân sinh của học viện đá có nhiều người leo tới bậc thứ hai mươi trở lên, những người đó đều có vẻ mặt không hề dễ chịu chút nào.
Trên trán họ đều xuất hiện những hạt mồ hôi to như dọt nước, không ngừng tuôn ra, sắc mặt của một số người cò đỏ rực lên như cơ thể đang phải gồng căng cứng hết sức, thậm chí còn có người chị không nổi mà bắt đầu sinh ra ảo dác trên đó không ngừng la hét thất thanh, chân thay khua loạn xạ. Trần Phong chứng kiến những việc đó thì khẽ nhìn qua mấy đệ tử của Trần Gia bên cạnh dặn dò.
“Các ngươi có gắng dữ vững hơi thở, điều hòa nhịp tim, dữ vững tinh thần chỉ một chút nữa là lên tới bậc thang thứ ba mươi, là có thể vượt qua cửa này rồi”
Mấy vị đệ tử của Trần Gia kia nhận được sự nhắc nhở của Trần Phong khẽ hít một hơi thật sâu rồi hướng hắn gật đậu một cái rồi thả chậm tốc độ leo lên Huyết Thần Đài.
Khoảng nửa giờ sau, Trần Phong đã leo lên tới bậc thang thứ hai mươi chín của Huyết Thần Đài, chỉ cần đi lên một bậc thang nữa là hắn có thể được coi là vượt qua cửa khảo hạch thứ hai của học viện, còn bốn vị thiên tài của tứ đại gia tộc kia cũng có tốc độ không hề thua kém Trần Phong. Nhất là Phạm Vĩnh Ân, hắn ta đã sớm vượt qua được bậc thang thứ ba mươi mà bước tới bậc thứ ba mươi ba, ba vị thiên tài còn lại cũng đi sát với Trần Phong như Hoàng Tú Anh đạt tới bậc ba mươi, Đỗ Kim Bá đi tới bậc ba mươi hai, Lý Gia Bình đi tới bậc hai mươi chín.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.