Mấy vị huynh đệ tộc nhân của Trần Phong nhìn thấy một màn này, khiến cho họ có sắc mặt toát ra vẻ lạnh lùng, đến mức Trần Lâm đứng bên cạnh cũng cau mày tỏ vẻ khó chịu. Phương Minh Nguyệt vốn có nhan sắc chim sa cá lặn, có thể ví như tiên nữ trong nhân gian, từ lúc nàng xuất hiện ở đây đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của các thanh niên, nhưng vì ngại đám người Trần Phong nên mới không tới làm phiền nàng.
Hiện tại Phong Vô Ưu lại to gan không để ý tới đám người Trần Phong, hống hách đi tới đùa cợt Phương Minh Nguyệt, khiến cho nàng cũng bị dọa cho kinh ngạc, khiên cho sắc mặt của nàng cũng bị thay đổi từ vẻ tươi cười thành vẻ vô cùng khó chịu có chút phẫn nộ gắt lên.
“Ngươi là ai, ta không quen biết ngươi, ngươi đi ra đi”
Mà đối với dáng vẻ ghét bỏ đó của Phương Minh Nguyệt, Phong Vô Ưu không hề để ý mà cười lên một cách khoái trá.
“Ha ha, tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, không ngờ cũng rất cá tính đó, nhưng cũng không ảnh hưởng, bổn thiếu gia lại càng thích”
Đến lúc này Trần Phong cũng thật sự tức giận, hắn không biết tên công tử nhà giàu Phong Vô Ưu này từ đâu chui ra lại hống hách như vậy, theo như những kiến thức ít mà Trần Phong biết được thì trong tứ đại gia tộc của Kinh Thành không hề có họ phong. Điều đó khiến Trần Phong tràn lên một cỗ lửa giận vô hình dùng tay tóm lấy Phong Vô Ưu hất ra một bên rồi hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-vu-tu-than/1037959/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.