Trần Phong như nhận ra được ánh mắt của Phương Minh Nguyệt và vẻ mặt tò mò của mấy vị huynh đệ tộc nhân, lúc đó hắn mới dường như sực nhơ ra cười vui vẻ, lây tay ra dấu về mấy người Trần Lâm nói. “Ha, ha, phải rồi để ta giới thiệu Minh Nguyệt cô lương và Phương Tiền bối, mấy vị này đều là huynh đệ trong tộc của ta. Nhất là vị huynh trưởng này, huynh ấy là Trần Lâm hiện là đệ tự hạch tâm của Xịch Long Học Viện, còn mấy vị huynh đệ còn lại cũng như ta cùng Minh Nguyệt, tới đây để tham gia khảo nghiệm của học viện” Thấy Trần Phong giới thiệu nhiệt tình như vậy, Phương Minh Nguyệt lại nghe rõ mồn một là mấy người đó đều là tộc nhân của Trần Phong, khiến cho nàng cũng nghiêm túc chảo hỏi và âm thầm đánh giá. Nhất là vị huynh trưởng mà Trần Phong giới thiệu, vị Trần Lâm huynh kia không ngờ cũng là một vị học viên của học viện, không những thế mà thân phận của hắn cũng cao hơn đệ tử bình thường không ít. Hơn nữa trước khi tới khảo hạch chiêu sinh của học viện Xích Long, Phương Minh Nguyệt cũng đã thăm dò được tin tức trong học viện, hơn nữa loại tin tức này cũng không phải bí mật gì. Trong học viện Xích Long trong đám đệ tự được chia ra làm ba tầng lớp, đầu tiên cũng là tầng lớp thấp nhất, là những học viên bình thường, có thể vượt qua khảo hạch của học viện có thực lực và tu vi chỉ thuộc hàng võ sĩ cảnh, những người đó chỉ cần từ mười tám tuổi trở nên, có thiên phú khá tốt là có thể chờ thành học viên của học viện. Tiếp đến hàng đệ tử thứ hai, những người như vậy đều là những tinh anh vượt chội hơn đám hàng đệ từ bình thường, số lượng không nhiều nắm nhưng toàn bộ bọn họ đều phải là những thanh niên dưới hai mươi lăm tuổi chở xuống, và có tu vi võ sư cảnh giới. Những người có tu vi như vậy đổi lại trong các thế lực nhỏ ở Xích Long Vương Chiều thì cũng là lực lượng trung tâm, có địa vị không thấp, nhưng ở học viện thì họ cũng được coi là đệ tự hạt giống chân quý, toàn bộ đều có thiên phú và tiềm lực không thấp, tương lai nhất định sẽ có thể chở thành một phương cao thủ. So về thân phận thì dường như nhìn có vẻ đệ tự hạch tâm chỉ cao hơn đệ tử bình thường một chút, nhưng trên thực tế thì tại học viện, đệ tử bình thường khi nhìn thấy đệ tử hạch tâm đều phải cung kính cúi đầu gọi một tiếng sư huynh, còn chưa kể tới đãi ngộ của hai bên cũng có sự phân biệt rất lớn. Tính ra cũng có thể là gấp mười đến cả trăm lần cũng có thể, vì vậy có thể thấy được thân phận của hai bên không phải cùng đẳng cấp. Mà trong hàng đệ tử, lớp thế hệ có địa vị và quyền lực nhất phải nói đến là đệ tử thân chuyền, những người đó đều có thể được xem là Long, Phượng trong loài người. Để chở thành đệ tự thân chuyền không ai không phải là những đệ tử thiên tài trăm năm khó gặp của các thế lực lớn nhỏ trong Xích Long Vương Chiều. Những người đó có độ tuổi từ 30 đổ lại và có tu vi ít nhất là phải vào Võ Linh Cảnh trước 25 tuổi. Phải biết rằng ở thể giới tu luyện, càng đi lên cao càng trở nên khó khắn, mà mỗi một đại cảnh giới đều một rào cản rất lớn, ví dụ như muốn từ cảnh giới võ sư đỉnh phong đột phá tới võ linh cảnh, không chỉ yêu cầu về thiên phú tu luyện, còn cần tới cơ duyên và kỳ ngộ rất lớn mới có thể đột phá. Đã có không biết bao nhiều người lúc ban đầu cất bước trên con đường võ đạo đi rất nhanh, tiến bộ rất lớn nhưng đi tới ngưỡng cửa võ linh cảnh đều phải mất thời gian ba năm, mười năm, thập chí cả đời cũng không thể vượt qua được. Đây vốn là đạo ranh giới rất lớn, đã vậy khốn không biết bao nhiêu người tu luyện, nếu không như vậy thì ở Trần Gia cũng đâu chỉ có hơn mười vị võ linh cảnh cớ chứ. Từ đó có thể thấy được địa vị khác biệt giữa đệ tự hạch tâm và để tử chân truyền là lớn như thế nào, vì vậy đại đa số học viên khảo hạch vào Xích Long Học Viện, chỉ cần cầu vượt qua khảo hạch tiêu chuẩn chở thành học viên bình thường đã là rất may mắn rồi. Vậy mà vị Trần Lâm, huynh đệ của Trần Phong lại có thân phận đệ tứ hạch tâm, đó đã là những nhân vật hết sức khó lường rồi, như nhận ra được điều đó Phương Minh Nguyệt cũng vô cùng nghiêm túc đi lên một bước hướng tới Trần Lâm chảo hỏi cẩn thận.
“Thì ra là Trần Lâm huynh, tiểu muội là Phương Minh Nguyệt, Phương Gia, Vũ Phương thành có lễ” Trần Lâm và mấy vị đệ tử của Trần Gia nhìn thấy nhan sắc của Phương Minh Nguyệt xuất sắc hơn người thì cũng bị làm cho trái tim đập loạn nhịp, mất kiểm soát. Vẫn là Trần Lâm ưu dị hơn người, sau khi hắn ta nhìn thấy nhan sắc của Phương Minh Nguyệt, cũng chỉ thất thần một chút nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh mà chào hỏi lại Phương Minh Nguyệt. “Ra là Phương Minh Nguyệt cô lương, tại hạ có lẽ” “Tại hạ Trần Phương, Trần Đại… ra mắt Phương tiểu thư” Mấy vị tộc nhân của Trần Phong còn lại được Trần Lâm làm cho dật mình tỉnh lại cũng nhao nhao làm quen với Phương Minh Nguyệt. Trong lúc đám người còn đang nói chuyện vui vẻ thì lúc đó từ xa đi tới một đám người gồm ba bốn tên nam tử, trong đó có một tên nam tử có vẻ ngoài đẹp trai tuấn tú đi đầu có ánh rất dâm tà nhìn Phương Minh Nguyệt, trên vẻ mặt hắn không hề che giấu vẻ tham lam và hực lửa nhìn Phương Minh Nguyệt. Mấy người bọn hắn đi tới gần đám người Trần Phong và Phương Minh Nguyệt, không thèm để ý tới Trần Phong mà đẩy hắn qua một bên rồi tên nam tử đẹp trai đi đầu lên tiếng. “Thật không ngờ ở đây lại gặp được vị mỹ nhân như vậy, không biết tiểu mỹ nhân có hứng thú cùng ta đi dạo một chút” “Ha Ha, hôm nay Phong Vô Ưu huynh đúng là có vận khí thật tốt, ra ngoài lại gặp được đại mỹ nhân như vậy, hôm nay sau ki khảo hạch huynh nhất định phải chiêu đãi thật tốt đó” “Đúng vậy, hôm nay chúng ta nhất định phải vui vẻ một chầu” Đám người tiểu đệ đi theo vị công tử tuấn tú kia không ngại vừa cười vừa nói lịnh hót mấy câu. Còn vị Phong Vô Ưu công tử kia hẳn là con em của một đại thế lực nào đó được mấy tên tiểu đệ đi cùng kia nịnh hót thì biểu hiện ra vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, không hề để ý đến sắc mặt có chút tức giận của Trần Phong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]