Chương trước
Chương sau
Tới sáng ngày hôm sau, đám người Trần Phong và Phương Minh Nguyệt lại tiếp tục lên đường tới Đông Kinh, trên quãng đường mà đoàn người đi đều rất thuận lợi không hề gặp phải trắc trở gì như ban đầu Trần Phong tưởng tượng. Rất có thể mấy người họ đi vào khu vực quản lý của Đông Kinh, ngay dưới sự giám sát của Hoàng Thất và một đám thế lực lớn của Đông Kinh lên đáp tặc lâm, thảo khâu không giám hoạt động bừa bãi.
Đi chừng gần một ngày sau đoàn người của Trần Phong tới một bến đò lớn, phía trước họ hiện tại là Hồng Giang trong lời đồn, con sông này rộng mênh mông không thấy bờ. Đoàn người của Trần Phong và Phương Minh Nguyệt không thể đi se ngựa được mà bắt buộc họ phải đi thuyền qua phía bên kia bờ.
Trần Phong và Phương Minh Nguyệt xuống khỏi xe ngựa, nhìn đoạn người tấp nập qua sông lớn, khiến cho Trần Phong không nhịn được cảm khái nói.
“Đông Kinh đúng là nhộn nhịp, không nghĩ tới chỉ một bến đò mà đã tấp nập người qua lại như vậy. Không biết tới Đông Kinh còn hoành tráng tới mức độ nào?”
Trần Phong đứng nhìn đoàn thuyền qua lại không ngừng trên bến đỗ, cùng với đoàn người nối đuối nhau trên cầu, cùng với khung cảnh mặt trời lặn trên mặt nước mênh mông một màu hồng nhạt, tạo ra một khung cảnh hùng vĩ tuyệt mỹ khó tả. Khiến hắn như đắm chìm vào cảnh sắc lơi đây, mà trong lúc hắn còn mải ngắm nhìn mọi thứ thì Phương Minh Nguyệt đã đi tới gần.
“Trần huynh đằng kia còn một con thuyền lớn cuối cùng, trong ngày hôm nay, chúng ta mau quá đó”
Trần Phong lần đầu tới Đông Kinh còn nhiều điều chưa biết, vì vậy khi hắn thấy Phương Minh Nguyệt thúc giục rời đi, trong lòng tuy còn một chút lưu luyến cảnh sắc lơi đây nhưng cũng không tiện phản đối. Trần Phong theo bước Phương Minh Nguyệt tới gần một con thuyền to lớn được bài trí trông khá hoa lệ liền dừng lại.
“Ông chủ, thuyền lớn còn chỗ không?”
Vừa tới lơi Phương Minh Nguyệt đã đi tới trước mặt một tên nam tử mặc trang phục như một tên thương gia dò hỏi. Nàng vốn có xuất thân từ một thế gia buôn bán vì vậy khả năng thương lượng cùng làm ăn của nàng càng không phải nói, chỉ vài ba câu, Phương Minh Nguyệt đã thỏa thuận được giá cả với chủ thuyền.
“Ha ha, các vị hôm nay các ngươi đúng là may mắn đó, bởi vì các người là mấy vị khách cuối cùng trong chuyến này chúng ta có thể chở. Bởi vì trên thuyền đã sớm chất đầy hàng hóa và hành khách, các vị chỉ cần đến chậm vài bước thôi có thể phải đợi tới mấy ngày nữa mới có thể qua sông”
“Ồ, vậy thì phải cảm tạ Lưu tổng quản rồi”
Phương Minh Nguyệt đương nhiên hiểu ý ông ta, liền lấy thêm từ trong người mấy chục viên tinh thạch đưa tới.
“Lưu tổng quản đây coi như là món quả cảm ơn, mong ngài nhận lấy”

Vị Lưu Tổng quản kia cũng không khác khí, tay trái vừa nhận đống tinh thạch kia, tay phải ông ta liền làm ra động tác mời. Trần Phong, Phương Minh Nguyệt và đám hạ nhân của Phương Gia đang định bước lên thuyền thì từ phía xa kia có tiếng võ ngựa cấp tốc lao tới, sau đó một giọng nói hùng hồn và đầy bá đạo vang lên.
“Khoang đã lão Lưu, mấy huynh đệ bọn ta muốn lên thuyền, không biết còn chỗ chăng?”
Tiếp đó một nhóm bảy, tám thiếu niên từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đi thẳng hướng chiếc thuyền mà Phương Minh Nguyệt và Trần Phong đang đứng. Mà vị Lưu tổng quảng kia trông thấy mấy người trẻ tuổi kia đi tới, thần sắc của ông ta từ biểu cảm bình thường chở lên cung kính và nịnh nọt nói.
“Thì ra là mấy vị công tử, thuyền lớn của Minh Nguyệt Thương hội chúng tiểu nhân luôn sẵn sàng đón tiếp mấy vị công tử. Mời các vị công tử đi bên này”
Lưu tổng quản vừa khúm núm, vừa không ngừng mỉm cười niền nở hướng mấy người trẻ tuổi kia dẫn đường. Chứng kiến Lưu Tổng quản dẫn đám công tử đó lên thuyền, trong đầu Trần Phong thầm cảm thấy kỳ lạ.
“Không phải ông ta vừa nói trên thuyền đã hết chỗ rồi hay sao? Tại sao bây giờ lại còn chỗ cho mấy người kia? Đúng là miệng lưỡi của thương nhân đúng là khó dò”
Chỉ có điểu những lời đó Trần Phong chỉ để trong lòng mà không hề nói ra, hắn đương nhiên cũng nhìn ra được qua cách ăn mặc của mấy công tử kia hẳn là đệ tử, con em của đại thế lực của Đông Kinh, không thể tùy tiện đắc tội.Sau khi mấy người trẻ tuổi kia đi lên thuyền lớn thì Trần Phong và Phương Minh Nguyệt đang định bước lên thuyền thì đã bị vị Lưu tổng quản kia ngăn lại.
“Các vị đợi đã, ta có việc cùng các vị thương lượng một chút.”
Thấy thái độ của Lưu tổng quản có vẻ thay đổi so với trước đó, Trần Phong và Phương Minh Nguyệt liền đoán ra được ý định của ông ta, nhưng Phương Minh Nguyệt vẫn giả như chưa hiểu chuyện gì xảy hỏi.
“Lưu tổng quản không biết có chuyền gì?”
“Là thế này, mấy vị khách quan, thật ngại quá, thuyền lớn của chúng ta có chút thay đổi, hiện tại thương thuyền của chúng ta chỉ còn có ba chỗ trống. Vì vậy các vị cũng chỉ có thể có ba người được lên thuyền mà thôi”
Nghe tới đây Trần Phong cũng có chút tức giận trong lòng liền đứng ra nói.

“Vị Lưu Tổng quản này, không phải mới vừa rồi chúng ta mới thương lượng xong hay sao? Chúng ta cũng đã đưa Tinh Thạch rồi, tám chỗ không thiết một viên, tại sao hiện tại ông lại có thể nói như vậy”
Mà vị Lưu tổng quản kia nhìn thấy cách ăn mặc khiên tốn giản dị của Trần Phong thì cho là hắn chỉ là người tùy tùng đi theo sau Phương Minh Nguyệt vì vậy ông ta có chút khinh thường nói.
“Tiểu tử ta đang cùng chủ tử của ngươi nói chuyện, đâu tới được tên nô tài thấp kém như ngươi xem vào, đúng là không biết trên dưới”
Trần Phong lần đầu tiên bị trước mặt người ta khinh thưởng như vậy thì đâu có dễ chịu gì, sắc mặt hắn khẽ cau lại, tỏ vẻ khó chịu đang định lên tiếng thì Phương Minh Nguyệt đứng bên cạnh lên tiếng.
“Lưu tổng quản, phiền ông ăn nói cho cẩn thận, Trần Huynh là khách quý của ta, mong ông tôn trọng một chút”
Lời nói của Phương Minh Nguyệt còn mang theo sự bất mãn hết sức, khiến cho tên tổng quản kia cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên.
“Được rồi ta cũng không có thời gian nói với các người lữa, vị trí của các ngươi đã được mấy vị công tử kia ưu tiên dùng rồi. Vì vậy các ngươi hiện tại chỉ còn ba vị trí thôi. Vì vậy các ngươi tự sắp xếp đi”
Nói rồi Lưu tổng quản liền phất tay áo bỏ đi, ông ta liền thay đổi vẻ mặt cau có lúc nãy thành vẻ cười niềm nở linh lọt, dẫn đường đi cho mấy tên công tử bột kia. Thấy thái độ đó của Lưu tổng quản mấy tên thị vệ của Phương Gia cũng tức giận vô cùng, Phương Khang định lên tiếng mắng chửi mấy câu liền bị Phương Minh Nguyệt ngăn lại.
"Tên gian thương chết tiệt, đừng để não tử gặp lại ngươi, nếu không ta đánh gãy chân chó của ngươi"
"Khang tổng quản, lơi đây là gần Đông Kinh, cao thủ nhiều như mây, chúng ta không thể hành động thiểu suy nghĩ được"
Nàng nhìn về đám thủ hạ của mình rồi phân việc.
“Các ngươi tạm thời ở lại đây, ta, Trần huynh và Phương Khang tổng quản sẽ tới Đông Kinh trước, các ngươi đi sau mấy ngày cũng không phải là chuyện gì to tát cả.”
Còn không đợi các thủ hạ của Phường Gia phản ứng, Phương Minh Nguyệt đã dẫn đầu ba người đi lên thuyền lớn hướng về vị trí của mình mà đi. Cả ba người không biết rằng phía xa xa kia trong đám công tử nhà giàu đó có một người từ đầu luôn dùng ánh mắt đặc biệt nhìn về phía họ, mãi cho tới khi họ đã đi xa khuất tầm mắt của người đó mới thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.