Cư như vậy Trần Phong và Phương Minh Nguyệt cùng như đi trên đường tới Đông Kinh đã được nửa tháng, trong quãng thời gian này Trần Phong và Phương Minh Nguyệt qua thời gian dài tiếp xúc của giao tiếp khiến quan hệ của hai người trở nên thân thiết hơn trước kia rất nhiều.
Buổi tối hôm đó đoàn xe ngựa của Phương Gia tạm dừng chân lơi núi dừng hoang vu vì không kiếm được quán trọ nào, Trần Phong ngồi bên đống nửa cháy rực đỏ thản nhiên ăn uống. Mà bên cạnh hắn giai nhân xinh đẹp mỹ lệ dưới ánh lửa bập bùng cũng đang ăn tối, có điều ánh mắt của nàng thỉnh thoảng lại khẽ liếc Trần Phong ngồi bên cạnh.
Hai người ngồi cạnh nhau trong không gian lãng mạn của núi rừng hoang sơ mà không biết nói điều gì. Khiến bầu không khí giữa hai người trở nên có chút lúng túng, Trần Phong cảm thấy cư như vậy thì sẽ không ổn nắm, hắn liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.
“Minh Nguyệt cô nương, chúng ta đã lên đường được nửa tháng rồi, không biết bao lâu nữa là có thể tới Đông Kinh?”
Phương Minh Nguyệt đang dùng ánh mắt chăm chú nhìn Trần Phong, thì bị tiếng nói của hắn mà cho giận mình, khiến nàng ta có chút xấu hổ đỏ mặt quay đi, một hồi sau mới lên tiếng.
“Trần côn tử không cần nóng ruột, theo lộ trình thì chúng ta cách đông đô cũng không quá xa nữa, ta ước chừng chỉ sau mười ngày nữa chúng ta có thể tới được Đông Kinh rồi”
“Phải rồi, do Đông Kinh nằm ơ lơi có địa lý đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-vu-tu-than/1037945/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.