Tuy trong lòng Trần Phong còn rất nhiều điều muốn hỏi phụ thân của hắn nhưng, phụ thân hắn đã bảo vậy, Trần Phong cũng chỉ đảnh ngoan ngoãn nghe lời chở về phòng. Nhìn bóng lưng non nớt của Trần Phong sau khi rời đi, Trần Thừa Thiên lại lâm vào trầm tư một hồi lâu.
“Hy vọng Phong nhi đi lần này vạn sự bình an, cả Trần Gia ta trong tương lai cũng cần các con chèo lái”
Đúng lúc đó bên sau bức bình phong của thư phòng đi ra một bóng người, người đó từ từ tiến lại chỗ Trần Thừa Thiên rồi ngồi xuống.
“Huynh thật an tâm để Phong nhi ra tới kinh đô một mình như vậy sao? Xích Long Vương Chiều không ít kẻ hung hãn, nếu Phong Nhi gặp bất trắc gì?”
Người lên tiếng đó không phải ai khác mà là mâu thân của Trần Phong, Trần Liễu. Khi Trần Thừa Thiên và Trần Phong nói chuyện với nhau bà ta vẫn luôn đứng phía sau âm thầm quan sát. Có điều tại sao bà ta phải làm như vậy thì không ai biết được.
Đáp lại sự lo lắng của vợ mình Trần Thừa Thiên nhìn Trần Liễu với ánh mắt như sớm đã nghĩ tới điều nàng nói.
“Việc này thì nàng yên tâm, ta đã có đối sách, Phong nhi cũng là con của ta, ta không quan tâm ló thì quan tâm ai. Huống chi hiện tại Phong nhi cũng là một cao thủ võ sư, nếu như không phải mấy cao thủ lão luyện ra tay thì Phong nhi hẳn rất an toàn.”
Còn Trần Phong sau khi nhận lấy Xích Long Chiêu Sinh lệnh thì trở về phòng thu xếp một chút đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-vu-tu-than/1037931/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.