Ngoài cửa động vang lên tiếng bước chânrất nhỏ, sau đó tôi cảm giác có người chạm vào mũi tôi, tôi mở to mắtnhìn, thấy sắc mặt trắng bệch của Nam Cung Vân, tôi chưa từng thấy ánhmắt đó, là sự lo lắng kinh hoàng. Nam Cung Vân thấy tôi mở mắt, mọi khílực như bị rút đi toàn bộ, anh lập tức quỳ xuống đất, hai tay sờ soạngtừ hai má rồi chuyển xuống khắp người, nôn nóng hỏi: “Muội có bị thươngkhông? Sao ở đây lại có nhiều máu như vậy?”
“Em không sao, em…” tôi mở miệng rất khó khăn, “Không phải là máu của em.”
Nam Cung Vân thấy trên người tôi không có vết thương nào, thở phào ra, giải huyệt đạo của tôi, rồi kéo tôi vàolòng, ôm chặt lấy, “Tĩnh Chi, sau này đừng làm như vậy nữa nhé, ta rấtsợ.”
Hiện tại tôi chỉ muốn khóc, liền ôm chặtlấy cổ anh, vùi đầu vào ngực anh, cố gắng không để mình khóc, nhưng càng không muốn khóc, trong lòng như có gì đó nghẹn lại, làm tôi hít thở rất khó khăn.
“Hàn Kinh đã chết rồi.” Tôi ngẩng lên,cười nhìn Nam Cung Vân, sắc mặt Nam Cung Vân rất bình tĩnh, “Hàn Kinhchết rồi, em thật sự phải rất vui mừng mới đúng chứ? Em thật sự phải rất vui mừng, hắn hại chúng ta khổ sở như vậy, em còn muốn tự tay giết hắnnữa, em thật vui sướng.”
Tôi cố gắng nhếch miệng để nở một nụ cười thật tươi cho Nam Cung Vân thấy, nhưng khi miệng vừa nhếch lên, ngaylập tức tôi cảm thấy sự chua xót, tôi thu miệng lại, cắn chặt môi lại,mắt mở thật to, tôi không dám chớp mắt, tôi sợ chớp mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15146/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.