“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hai người đang nói gì vậy?” Mạnh Tiêu mơ hồ hỏi.
Nam Cung Vân thản nhiên nói:”Kỵ binh lần này tới không phải vì chúng ta đâu.”
“Không phải vì chúng ta? Vậy vì cái gì?”
“Chu quốc.” Tôi nói luôn, đúng vậy, tôivẫn suy nghĩ rốt cuộc ai là người mang tin tức cho Nam Cung Vân, hiệngiờ mới hiểu được nguyên nhân dĩ nhiên là “phụ hoàng ” của tôi rồi, nóilà muốn tôi đi Chu quốc nghị hòa, chẳng qua đó là sự ngụy trang, che mắt tôi, cũng để che mắt Chu quốc, nếu thật sự muốn nghị hòa với Chu quốc,sao lại phái tôi là một vương gia chẳng biết gì về chính sự để đi nghịhòa, hơn nữa trong sứ đoàn của tôi chẳng có lấy một trọng thần nào, vìsao? Bởi vì Thánh Đức hoàng đế tiếc rẻ! Còn tôi, tôi cười buồn, tuy rằng cũng không hy vọng xa với là ông ta nghĩ đến tình cảm cha con, nhưngkhi nhìn thấy ông ta nhẹ nhàng để tôi làm vật hy sinh như vậy, tronglòng tôi vẫn cảm thấy chua xót, không vì bản thân, mà là vì cái chếtkhông nhắm mắt của Văn phu nhân đối với ông ta.
Nam Cung Vân thấy Mạnh Tiêu vẫn chưa hiểu rõ, cười cười, đối diện với cậu ta, nói: “Kỵ binh ở đâu mới phát huy tác dụng?”
‘Thảo nguyên ạ, hoặc là bình nguyên ạ.” Mạnh Tiêu đáp.
“Địa hình nơi chúng ta đang ở là gì?” Nam Cung Vân lại hỏi.
Mạnh Tiêu cũng rất thông minh, nghe NamCung Vân nhắc liền hiểu ngay, bừng tỉnh, “Thì ra là thế, nhưng…” MạnhTiêu nhìn nhìn tôi, hỏi: “Chẳng lẽ lão hoàng đế đã biết đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15144/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.