Cuối cùng dưới sự trợ giúp của Nam CungVân tôi cũng đã mặc xong đồ cưới nhưng lại vô cùng lung tung, còn mộtchiếc thừa lại do không biết phải mặc như nào, rồi cả trang sức nữa nêntôi bỏ qua luôn, thứ nhất, tóc tôi lại không dài lắm, thứ hai, tôi không biết búi những kiểu tóc phức tạp. 
Đoán Nam Cung Vân không vừa ý, tôi liềnnắm bàn tay chai sần của anh, vả lại tôi cũng không muốn Nam Cung Vânnhờ anh giúp tôi chải tóc, tôi liền túm nửa đầu, tôi cũng biết phụ nữthời cổ đại khi lấy chồng phải vấn tóc lên, vì thế tôi chiếc thoa phượng hoàng ghim lại cho chặt, cuối cùng nhìn cũng tạm ổn. 
Thấy Nam Cung Vân vẫn mặc trang phục màu đen, tôi hỏi: “Sao anh không thay quần áo?” 
Nam Cung Vân cười ngượng ngùng, nói: “Ta chỉ nghĩ tìm y phục cho muội, quên cả tìm cho ta.” 
Y phục đó thật đẹp, chắc là cũng không ít tiền, tật xấu keo kiệt của tôi lại tái phát, tôi hơi đau lòng, hỏi:“Quần áo của em chắc không ít tiền nhỉ?” 
Nam Cung Vân lắc đầu: “Không mất tiền.” 
“Không mất tiền?” 
Hự, vậy chẳng lẽ Nam Cung Vân đi cướp? 
“Phía Nam có thôn Trấn Thượng chỉ có mộtnhà bán đồ này, ta định mua nhưng thấy đồ không đẹp lắm, đúng lúc ôngchủ nói có một nhà giàu sắp gả con gái, y phục là đồ tơ lụa rất quýhiếm, ta liền tới đó lấy về.” 
Không hiểu Nam Cung Vân nói gì, phải nửangày tôi mới tiêu hóa được những lời đó, thì ra là đến nhà giàu đó đểlấy về. A! Chờ đã, đến nhà giàu “lấy” về? Người ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15120/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.