Trong địa lao hàn khí lạnh thấu xương, cây đuốc được gắn ở bức tường lạnh băng phát ra ánh sáng le lói kỳ lạ. 
Một người đàn ông bị xích trên tường, cả người toàn máu, đầu buông thõng xuống không có sinh khí. 
“Nam Cung Vân?” Giọng nói tôi run rẩy, hy vọng không phải là anh, không muốn đó chính là anh. 
Nghe thấy giọng nói của tôi, cả người Nam Cung Vân chấn động, ngẩng đầu lên, trên mặt tiều tụy ánh lên niềm kinhngạc và vui mừng. 
‘Tĩnh Chi!” Nam Cung Vân giãy dụa, muốn thoát khỏi dây xích, dây xích kêu loảng xoảng giữ chặt Nam Cung Vân ở trên tường. 
Tôi lao tới Nam Cung Vân, nhưng lại bị Mai Tốn Tuyết ở đằng sau giữ chặt lại. 
“Buông tay ra, tên khốn kiếp, các ngườitra tấn anh ấy như vậy! Khốn kiếp!” Tôi vừa khóc vừa mắng chủi, liềumạng đánh lại Mai Tốn Tuyết, muốn thoát khỏi tay anh ta, nhưng không ngờ Mai Tốn Tuyết gầy yếu lại rất khỏe, dù tôi có giãy dụa kiểu gì cũngthoát khỏi tay anh ta. 
“Ta chỉ đáp ứng cho muội đến nhìn hắn thôi.” Mai Tốn Tuyết thản nhiên nói, mặt không thay đổi. 
“Đừng cố sức nữa, Tĩnh Chi.” Nam Cung Vân đã tỉnh táo lại, không hề giãy dụa nữa, lạnh lùng nhìn Mai Tốn Tuyết,ánh mắt sắc bén như muốn xé nát Mai Tốn Tuyết. 
Nhìn thấy trên người Nam Cung Vân toàn vết máu, tim tôi run rẩy, “Bọn họ cứ tra tấn anh như vậy sao?” 
Nam Cung Vân cười chua sót, “Không có gì, cái này đáng là gì chứ, muội có sao không? Tĩnh Chi.” 
‘Em…em, “Tôi nghẹn ngào, có lẽ nên nóivới Nam Cung Vân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15113/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.