Bên ngoài trời tuyết lại rơi, những bôngtuyết bay bay giữa không trung làm cho vạn vật đều khoác lên một màutrắng xóa, vô cùng trong lành, thế giới này, thật sự có thể trong lànhnhư vậy không?
Mùa đông ở thời đại này cũng thật là dài, tôi ngây người ngồi bên cửa sổ, nhìn những bông tuyết bay bên ngoài,nhớ đến Nam Cung Vân ở trong đại lao, đến lúc nào tôi mới có thể nhìnthấy anh, tôi phải làm thế nào để cứu được anh đây? Tôi đã đau khổ suynghĩ mấy ngày nay nhưng không nghĩ ra được cách gì cả, trong lòng vôcùng sốt ruột nhưng lại không dám thể hiện ra bên ngoài.
Hôm nay là ngày thứ chín tôi bị nhốt, ban ngày luôn có người canh phòng cẩn thận, cả ngày tôi không bước ra khỏiphòng nửa bước, buổi tối tên điện hạ biến thái đó sẽ đến và đó là lúctôi sẽ phản kháng, nhưng tôi nhận ra tôi càng phản kháng sẽ càng chọcgiận anh ta, sau này tôi bắt đầu thuận theo, đột nhiên tôi trở nên thayđổi làm hắn không kịp thích ứng, hắn không biết nên đối xử với tôi thếnào, tuy rằng ngữ khí vẫn thể hiện sự căm hận nhưng ánh mắt lại mềm mạihơn, tôi đã biết hắn khó xử với tôi, hoặc nói là trong mắt hắn TrúcThanh không mạnh mẽ như vậy. Đây có lẽ là nhược điểm của hắn sao? Có lẽMai Tốn Tuyết nói đúng, tình cảm của hắn đối với Trúc Thanh rất phứctạp, tuy tôi hận hắn đến xương tủy, nhưng có thể còn có một tia le lói,có lẽ tôi có thể lợi dụng nhược điểm này của hắn.
Tôi đưa tay vuốt nhẹ vào cây trâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15112/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.