Đi được một đoạn đường không dài lắm, tôi bắt đầu mệt mỏi, cắn chặt môi ngăn mình không được ngủ, cố gắng kiêntrì, đột nhiên thấy phía trước có nhiều ánh lửa, nghe cả tiếng chó sủa,có tiếng người ồn ào, tôi kinh ngạc, một đám người đến trước mặt, cóchừng hai ba mươi người cầm cây đuốc đi tới. 
Nam Cung Vân tỉnh dậy cố gắng ngồi thẳng lên, tay đặt ở chuôi kiếm. 
Đám người bước tới trước mặt chúng tôicũng vô cùng ngạc nhiên, một người bước ra hỏi: “Có phải hai vị vừa gặpbầy sối hoang đúng không?” 
Nam Cung Vân cảnh giác nhìn bọn họ nhưngkhông trả lời, haizz, tên Nam Cung Vân lúc nào cũng xấu tính như vậy!Người ta rất có ý tốt hỏi thăm thì mình cũng phải trả lời một tiếng chứ, thật là vô duyên! Vì thế tôi ở sau nhô đầu ra nói: “Đúng vậy.” 
Người kia nở nụ cười, nói: “Tối nay chủnhân chúng tôi nghe tiếng bầy sói hoang kêu rất khác thường, sợ rằng cóngười bị bầy sói tấn công, cho nên yêu cầu chúng tôi tới đây đón, nếuhai vị không chê thì ở lại chỗ chúng tôi nghỉ tạm, bầy sói này vẫn chưabỏ đi hẳn đâu! Trên người hai vị vẫn còn mùi máu, chỉ sợ…” 
Còn có bầy sói! Tôi vừa nghe thấy taychân đã mềm nhũn, nếu tôi và Nam Cung Vân còn gặp sói tiếp chỉ e rằngđành phải làm mồi cho chúng mà thôi. Thấy vẻ mặt người kia nhiệt tìnhchân thật, nghĩ họ nói nghỉ tạm một đêm cũng được, hơn nữa Nam Cung Vânlại đang bị thương nặng, tôi lặng lẽ kéo kéo tay áo Nam Cung Vân, thìthầm: “Chúng ta nghỉ tạm một đêm nhé, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15107/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.