Thấy Nam Cung Vân mặt đỏ tía tai quay đichỗ khác, tôi cũng hơi hối hận, định nói sang chuyện khác nhưng rồi lạikhông biết nói cái gì đành ngồi yên, Nam Cung Vân cũng không truy hỏiđến cùng, chậm rãi nhai lương khô, ánh mắt cứ hướng về tôi, mỗi khi tôingẩng lên nhìn, Nam Cung Vân lại chuyển ánh nhìn ra chỗ khác rất nhanh,mặt lại đỏ bừng. Tôi cười thầm, một người đàn ông trưởng thành nhưng lại rất hay xấu hổ, còn không dám nhìn thẳng vào tôi, chẳng lẽ anh ta cótình cảm với tôi thật, tôi vừa nghĩ vừa buồn cười, tôi chẳng phải quáxinh đẹp gì, chỉ dễ nhìn thôi, nhiều lắm thì sự tận tâm chăm sóc của tôi chỉ khiến anh ta cảm động mà thôi. Tôi vừa cười vừa lắc đầu, tự chêcười mình, đường đường là một thích khách lạnh lùng lại biến thành mộtchàng thanh niên hay xấu hổ. 
Nhìn mặt trời đã ngả về hướng Tây, đoánchắc sẽ ăn ngủ nghỉ ở đây cả đêm, đống lửa này chắc không đủ cháy cả đêm đến sáng mai, mà lại ở ngoài trời nữa, nhân lúc trời chưa tối hẳn, tôichạy đi tìm củi khô về, may là ở nơi này người thưa thớt, nên đoán chắcít người lên núi đốn củi, chỉ một lúc sau tôi đã ôm một đống củi trở về, dắt Ngự phong đứng trước mặt nhưng không buộc vào, Nam Cung Vân nóirằng Ngự phong là loài ngựa rất có linh tính, không cần phải buộc vàocũng sẽ không chạy, ngược lại sẽ còn gây cản trở. 
Trời tối rất nhanh, xung quanh nghe tiếng sói tru rất thê lương, tuy biết rằng có lửa thì sói sẽ không dám đếngần nhưng tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15106/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.