Bóng người càng lúc càng gần, tôi ra sứcmở to mắt nhìn, cuối cùng nhìn rõ ràng người đang tới là Trầm TriệuThiên. Trầm Triệu Thiên! Trong lòng tôi thấy vui sướng như nhìn thấy mẹmình. 
“Trầm Triệu Thiên…” Tôi cố gắng huơ huơtay chào, Trầm Triệu Thiên nhìn lên cây thấy tôi trên đó lền cười, nụcười thật ấm áp. Trầm Triệu Thiên cũng giơ tay lên vẫy tôi, hỏi to: “Nha đầu, muội leo lên cây làm gì?” Nói xong người đã chạy tới dưới gốc cây. 
Tôi trèo lên cây để làm gì? Vừa rồi nhìnxa xa có người đến, tôi liền nghĩ Nam Cung Vân đem tôi lên cây là vì sợtôi gặp nguy hiểm, là tại Nam Cung Vân không chịu nói trước cho tôi biết chứ? Hừ, tên này thật đáng ghét! Tôi liếc nhìn Nam Cung Vân đang sầm sì mặt, cười gượng gạo nói: “Lúc nãy trên cây có một con chim rất đẹp, Nam Cung Vân liền giúp tôi lên cây để xem.” 
“Hả?” Trầm Triệu Thiên cười, quay lại nhìn Nam Cung Vân, ánh mắt lóe sáng. 
Nam Cung Vân chỉ đứng im, không nói gìcả, Trầm Triệu Thiên thì vẫn cười, tôi cảm giác giữa hai người họ trànđầy sát khí, bọn họ đang chờ thời cơ, chờ đợi thời cơ tốt nhất để độtkích, tôi không thể để hai người đánh nhau được, ở thời đại này TrầmTriệu Thiên là người bạn thân nhất của tôi, Nam Cung Vân lại là ngườicùng tôi lưu lạc chung hoạn nạn. Tôi không hy vọng giữa hai người họ sẽcó người bị thương hoặc bị chết. 
“Trầm Triệu Thiên, huynh có thể giúp tôiđược không? Tôi muốn xuống.” Tôi ở chạc cây cũng thấy khó chịu, nhưng cố nói với vẻ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15103/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.