Khi tôi cố gắng nhô đâu ra khỏi chiếc chăn, rồi ngẩn người ra nhìn. 
Trong phòng có một cô gái trẻ mặc bộtrang phục màu đen, dáng người thướt tha, thành thật mà nói, tôi chưatừng thấy trang phục màu đen nào lại có thể mặc lên người lại đẹp tuyệtđến như vậy, màu đen bao bọc lấy cơ thể, đầy đặn, duyên dáng, phải nóilà vô cùng phong tình, nói đúng hơn nữa là vô cùng quyến rũ. Lại nhìnkhuôn mặt cô gái, tôi suýt nghẹt thở, mặt trái xoan, lông mày lá liễu,đôi mắt mông lung lay động lòng người, sống mũi thẳng tắp, đôi môi nhỏnhắn hé mở mọng đỏ ướt át, đây mới chính là mỹ nữ trời sinh, là báu vậtđích thực. Đây mới chính là sự quyến rũ chân chính nhất! Cô gái này sovới Đường Huyên quả thực như đóa phù dung. 
Người đẹp này đang cười nhìn Nam CungVân, ánh mắt như nước, Nam Cung Vân đã đứng lên từ lúc nào, tay đặt trên kiếm, lãnh đạm nhìn mỹ nữ trước mặt, không tỏ thái độ vui mừng hay tứcgiận. Tôi hoài nghi Nam Cung Vân có vấn đề, ngay cả tôi nhìn mỹ nữ nàycũng phải chảy nước miếng, còn anh ta thì lại vô cùng lãnh đạm. 
“Niệm Mô sợ công tử đêm tuyết cô tịch nên đến làm bạn, thật không ngờ công tử lại đối xử với Niệm Mô như vậy.” Mỹ nhân dùng cái miệng nhỏ nhắn nói có vẻ rất oan ức, tôi nghe cũng cảmthấy là Nam Cung Vân đối xử như vậy là không đúng, quên mất là mỹ nữ này nửa đêm từ trên trời rơi xuống đây. 
Nam Cung Vân lạnh lùng liếc mỹ nữ một cái, đứng chắn trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15102/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.