Tiếng người đuổi theo càng lúc càng nhỏdần, như vậy con tuấn mã của Nam Cung Vân là loại ngựa cực kỳ tốt, tôiyếu ớt ngồi trước Nam Cung Vân, chuyện xảy ra tối nay dường như đã làmtinh thần và thể lực cả đời của tôi kiệt quệ, trong lòng không còn thấyđau đớn, không sợ hãi, không có cảm giác gì cả, bản thân mình không ngờlại thoát đi như thế. 
Lửa nhiệt trong người đã không còn pháttác nữa, dược tính đã qua, mí mắt tôi càng lúc càng nặng, không lo lắngNam Cung Vân sẽ đem mình đi đâu, có giết mình không, tôi liền mê manngủ. 
Một giấc mơ thật dài, trong mơ không cóDịch Phàm, không có Trầm Triệu Thiên, chỉ có cha và mẹ, tôi lại đượcsống trong thế giới hiện đại của mình, ngày ngày đến trường học, tan học về nhà, tinh thần luôn thoải mái vui vẻ, ngay cả lúc phải đi thi cũnglàm cho tôi cảm thấy vô cùng thân thiết. 
Đầu óc còn đang vô cùng nặng trĩu, tôi mơ màng cảm thấy có người ôm mình, cho tôi uống nước, là mẹ phải không?Nhưng sao mẹ lại không nói chuyện với tôi? Mẹ không nghe thấy tôi gọi mẹ sao? Vì sao chỉ ôm tôi thôi? Còn nữa, chiếc giường này cũng được mà,sao lại đổi gường cho tôi chứ? 
Tôi mê man như vậy trong suốt hai ngày,sau này Nam Cung Vân nói lại tôi mới biết, sở dĩ anh không bỏ mặc tôi,bởi vì lúc hôn mê tôi luôn gọi mẹ, làm cho anh nhớ tới mẹ mình, thì ranham thạch cũng có tình cảm. 
Khi tôi tỉnh lại đã là ba ngày sau, mởmắt ra, ánh sáng tràn ngập làm tôi mất một lúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15100/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.