Người thiếu niên nhìn vào tôi, trong mắthiện lên vẻ kinh ngạc. Tôi cúi đầu, thấy quần áo trên người hầu như đãbị xé rách tơi tả, bộ dạng bây giờ thật sự không thể để người khác nhìnthấy, liền kêu lên một tiếng, vội vàng quấn chăn vào người. Thiếu niênnhìn thấy hành động của tôi, ánh mắt toát lên vẻ chế giễu. 
“Cám ơn anh” Tôi nói khẽ, không dám tưởng tượng vừa rồi nếu không có anh ta thì bây giờ tôi còn có thể an toàn ngồi ở đây không. 
Anh ta hừ một tiếng, chậm rãi nói: “cô nương cũng không cần phải cảm tạ ta, ta cứu cô nương cũng không phải là có ý tốt gì.” 
Anh ta vừa nói xong, tôi không hiểu ý anh ta là gì. 
“Nếu không phải cứu tôi, vậy sao lại giết tên kia?” Tôi chỉ vào thi thể trên mặt đất, ngăn sự sợ hãi trong lòng,cố lấy giọng bình tĩnh để nói. 
Anh ta nhìn lượt qua thi thể coi đó nhưlà loại phế phẩm trên mặt đất, trên mặt không tỏ thái độ gì, “Bởi vì bọn chúng gây náo loạn phiền đến sự nghỉ ngơi của ta, cho nên ta làm bọnchúng câm miệng, trên đời này không ai yên lặng hơn so với người chếtcả.” 
“Huynh có thể quay mặt đi một chút đượckhông? Tôi muốn mặc quần áo, dù sao cứ để tôi như này nói chuyện với anh có vẻ không phải phép lắm.” 
Anh ta không trả lời mà đi tới bàn uốngnước trong phòng ngồi xuống, có vẻ anh ta không phải là người lợi dụngngười khác đang gặp khó khăn, tôi thở phào, thò tay lấy quần áo, nhưngtay lại không nhúc nhích mà cứ run lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15099/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.