Lúc tỉnh dậy đầu óc vẫn còn lơ mơ, đêmqua lại nằm mơ, thậm chí mơ trong mơ, tôi bật cười, còn mơ thấy Thượngvương gia nửa đêm ôm tôi khóc, thật sự là khôi hài.
Đưa mắt quan sát toàn bộ trong phòng, có lẽ bây giờ không còn sớm nữa.
Tỉnh dậy thật là tốt quá, thở phào nhẹnhõm, vừa nghĩ đến đó, tự nhiên tôi thấy kinh hoảng, rõ ràng tôi nhớ tôi qua đi ngủ không cởi tấm vải kia ra, cúi xuống thấy áo mặc chỉnh tề, đỡ lo hơn một chút, nhưng cảm giác có gì đó không đúng lắm, vạch áo raxem, ngơ ngẩn, bên trong vẫn là tấm vải che ngực dày cộm, từ ngực đến eo đã chia làm hai phần, còn để lộ ra bộ ngực vẫn được cho là đáng tự hàocủa tôi.
Tôi hét lên thất thanh, chẳng lẽ mình làheo sao? Người ta đem cởi áo mình ra, cởi hẳn tấm vải che ngực , thế màtôi còn ngủ mà không biết tí gì.
Nghe tiếng hét của tôi, một cô gái trẻ tầm mười sáu tuổi đến trước giương hỏi: “Cô nương dậy rồi à?”
Tôi gật đầu, ngồi dậy, mái tóc dài xõa xuống, ngay cả búi tóc trên đầu cũng không biết bị tháo ra từ lúc nào.
“Nô tì Nguyệt Thiền hầu hạ cô nương thay y phục.”
Tiểu nha đầu nói xong, ở ngoài lại đi vào hai nhà hoàn nữa trong tay cầm vài bộ quần áo.
Tôi chưa từng được nhiều người hầu hạ như vậy. Thấy các nàng, tôi ngượng ngùng. Từ lúc nào tôi trở thành chủ tửrồi vậy? Chờ một chút! Vừa rồi cô ta gọi mình là cô nương? Như vậy làcác nàng đã biết thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15089/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.