Làn gió nhẹ lướt qua làm cho người ta cócảm giác vô cùng thoải mái. Dương Bình đứng ở dưới tán cây của thư việnnhìn tôi mỉm cười, ánh nắng xuyên quá tán lá dừng lại trên khuôn mặtanh, cảm giác có gì đó không phải là anh. 
“Dương Bình!” Tôi gọi, vội chạy tới chỗ anh, nhưng chân lại nặng như chì đứng yên tại chỗ không thể nhúc nhích được. 
Anh còn cười, chậm rãi đưa tay về phía tôi… 
“Dương Bình, em không cử động được, anh lại đây đi.” Tôi nôn nóng hét to. 
Đúng lúc đó, hình dáng thon thả của mộtcô gái nhẹ nhàng lướt qua người tôi, gió làm mái tóc dài của cô ấy baybay, cô ấy xinh đẹp đến lay động lòng người. 
Đường Huyên! 
Đúng là Đường Huyên! Cô ấy đi tới trước mặt Dương Bình, đặt bàn tay lên cánh tay đang đưa ra của Dương Bình. 
Dương Bình, sao anh vẫn còn cười được chứ? Lại còn vừa cười vừa ôm Đường Huyên vào lòng…. 
“Không! Dương Bình!” 
Ngay lúc đó, tôi giật mình tỉnh giấc. 
Mơ, chỉ là giấc mơ thôi, tôi ôm lấy mình, tuy biết rõ là giấc mơ nhưng sao trong lòng lại thấy âm ỷ đau đớn chứ? 
Cảm thấy có gì đó khác thường, ngẩng đầulên, tức khắc tóc tai dựng ngược cả lên, tứ chi như mềm nhũn ra. Mộthình bóng cao lớn đứng ngay ở đầu giường tôi, tôi mở miệng kêu nhưng lại phát hiện ra mình không thốt ra được âm thanh nào, Trương Tĩnh Chi ơilà Trương Tĩnh Chi, sao đến lúc này còn mất tiếng chứ! 
Tôi thừa nhận gan của tôi không lớn, biểu hiện như vậy chẳng anh hùng chút nào, nhưng thật sự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15088/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.