Tiếng nhạc đệm vang lên, đèn đã tắt,tiếng người huyên náo trở nên im ắng trở lại, tôi hướng lên sân khấu nơi Đường Huyên sẽ biểu diễn, đó là một chiếc bàn lớn được đặt trên mặtđất, được che một tấm màn mỏng, theo âm thanh réo rắt của điệu nhạc mang phong cách Ấn độ, Đường Huyên hiện ra sau tấm màn sân khấu, tuy bị tấmmàn mỏng che nhưng vẫn có thể nhìn thấy Đường Huyên mặc lên người mộtloại y phục cực ngắn, ở dưới là một chiếc váy mỏng, lộ ra vòng eo bé nhỏ trần trụi, cổ tay và cổ chân đeo chiếc lắc có gắn những chiếc chuôngnhỏ. Theo tiếng nhạc, Đường Huyên lắc chiếc eo nhỏ bé chẳng khác gì conrắn đang uốn éo. 
Tôi nhìn thấy trang phục Ấn Độ mà ĐườngHuyên sáng tạo mặc trên người, toàn bộ nước trà ở trong miệng phun rahết, cô nàng này thật đúng là “có đầu óc” mà, quần áo mỏng manh ngắnngủn như vậy mà còn dám mặc thể hiện trước đám đông! Tôi cười thầm, bỗng cảm giác có ánh mắt đang nhìn về phía mình, liếc mắt nhìn thì bắt gặpánh mắt ngạc nhiên của Triệu thiếu gia. Tôi kinh hãi, chẳng lẽ mình trốn ở đây vẫn bị phát hiện ra hay sao? Tôi liền chạy vụt trốn vào sau chiếc cột nhà. 
Trên sân khấu, tấm màn mỏng vừa kéo lênliền nhìn thấy rõ hình dáng cơ thể của Đường Huyên, tai tôi nghe thấynhững âm thanh hít thở dồn dập mãnh liệt của các nam nhân ở đó, lại nhìn tiếp vào đám đông, toàn bộ tròng mắt họ đều giãn hết cỡ, choáng váng,nhất là cái tên Thôi tài chủ kia, nước miếng còn chảy ròng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15084/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.