Lôi Tiêu hướng Mặc Lân thoáng trao đổi ánh mắt. Tâm trí tương giao, Mặc Lân hiểu ngay ý tứ, lách người một cái đứng chắn trước hai khoả băng chuỳ. Khoảng cách song phương còn hơn mười trượng vậy mà Mặc Lân cảm giác nguy cơ chí mạng như có người dùng gai sắt đâm vào đại não, trái tim nẩy lên từng hồi, hơi thở loạn lên, hô hấp cái sau khó hơn cái trước, tự biết một chiêu này nằm ngoài khả năng chống cự. Dù vậy, sắc diện hắn thuỷ chung vân đạm phong khinh, trầm mặc nhược thuỷ, chỉ là sâu tận đáy mắt lấp lánh mấy phần hàn quang. Một loại hàn quang lạnh lẽo u ám chỉ thấy trên người tử sĩ, giống với Kinh Kha ôm lòng quyết tử, một đi không cầu về. Thở ra một hơi thật nhẹ, một cỗ linh lực vô hình vô sắc bao quanh người Mặc Lân bốc lên rồi trong ba nhịp hô hấp nội liễm, dẫn đạo tất thảy tới hai cánh tay, số linh lực bị nhiệt độ cao làm cho bốc hơi, rò rỉ chẳng đáng một phần. Phải nói, khả năng khống chế linh lực đã làm tới mức cực kỳ tinh diệu. Đương nhiên, cách biệt với cực cảnh tuỳ tâm sở dục vẫn còn một đoạn sông lớn chắn ngang, nhưng, quay đầu nhìn lại vẫn đủ tự hào vượt qua cả khối người. Đáng tiếc, hắn sở hữu thiên tư cực tốt vậy mà bối cảnh sau lưng lại tròn trĩnh con số không, còn rơi vào hắc ám thế lực dùng mạng người đổi tài nguyên đi ngược với bản tính lương thiên cầu an ổn sống một đời. Nên, mỗi ngày hắn chỉ lấy chén cơm, chén cháu ăn đủ no bụng. Nếu có thể bái vào một cái tông môn, thế lực nào đó thì dù là ngũ, tứ lưu thì với loại tư chất cùng nghị lực tự thân Mặc Lân vẫn đủ vốn liếng vang danh một cõi. Cả Trần Huyền từ đầu sự chú ý đặt hết trên người Lôi Tiêu, hiện tại nhìn trúng biểu hiện của Mặc Lân cũng xuất hiện ý tứ khen ngợi lướt qua. Nói thế nào thì hai cái tiểu gia hoả này thật sự là rất xuất sắc, ở sâu thẳm nội tâm lão có ý tưởng muốn thu đồ. Tự mình vun vén một cây đại thụ che trời thì người làm sư tôn ắt sẽ nở mài nở mặt, là sự tình mấy lão quái cùng đường mạc lộ sợ hãi đạo thống tàn phai như Trần Huyền hứng thú nhất. Nhưng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Trần Huyền làm việc tỉ mỉ, cẩn trọng thành thói, đã ra ta phải nhỏ cỏ tận gốc, lão tuyệt đối không chấp nhận giữ khư khư một quả đạn pháo bên người, chẳng tính được khi nào sẽ nổ chết bản thân. “A...” Mặc Lân nghiến răng rên khẽ. Hắn cưỡng ép vận khởi Thôi Tâm Chưởng vượt quá cực hạn trước nay, hậu quả bắt đầu xuất hiện. Phần áo từ bã vai đổ xuống rách toạc ra để lộ từng vết nứt quỷ dị đang cấp tốc lan tràn, từng chỗ không ngừng banh da xé thịt. Lôi Tiêu không đành nhìn thêm, tay vươn ra muốn làm gì đó rồi lại thôi, chỉ khẽ hỏi một câu. “Ngươi ổn chứ?” Mặc Lân không đáp, chỉ rêu lớn một tiếng hiệu lệnh. “Tới.” Hắc sắc nham thạch xung quanh như nhận lấy khống chế, bắt đầu lung lay liên tục, từng viên từng viên từ một phân hai, hai hoá thành bốn, càng xé càng nhỏ rồi bay tới chỗ Mặc Lân, thi nhau chen chút đắp lên cánh tay đang không ngừng rách toạc kia. Thoáng cái, hai cánh tay Mặc Lân toàn đá là đá, từng lớp đắp lên nhau hình thành cho hắn một loại cự đại thạch thủ. Thạch thủ này giống như thuộc về một loại cự nhân thân cao mười mét, vai ngang ba trượng, đặt trên thân thể nhân loại nhỏ bé của Mặc Lân thật có chút bất kham, cũng cực kỳ buồn cười. Thời điểm chuẩn bị hoàn mỹ thì băng cầu cũng đến gần sát bên, Mặc Lôi chân đạp mã bộ, lòng bàn tay mở ra đón lấy băng cầu, gai băng va chạm với mặt đá đồng quy vỡ nát, năm ngón tay lớn bấu vào thật chặt, tựa hồ muốn liên kết thành một thể.
Nhưng, đứng trước thực lực cường đại mọi thứ cố gắng giãy dụa đều chẳng đáng đề cập. Mặc Lân thê thảm như châu chấu ngăn xe, răng cắn đến đôi môi chảy máu, gân xanh nổi rõ, mắt đầy tơ máu, hai đầu gối bị ép tới mức muốn gãy đổ phải chậm chậm cong chân, nổ lực sắp vượt cực hạn của bản thân vẫn bị nhẹ nhàng đẩy lui. Nhìn tới dưới chân hắn cày ra cái rãnh sâu chừng năm phân, dài tới chục trượng và không ngừng tiếp tục kéo dài. Lôi Tiêu không muốn nhìn tiếp, cũng không muốn chần chừ, tặc lưỡi đắng chát rồi điểm đất khinh thân, đạp lên vai Mặc Lân mượn lực vượt qua hai khoả băng cầu nhắm về Trần Huyền bay tới, miệng quát lớn. “Trần lão quỷ, tán thưởng vừa rồi ta nhận. Tuy nhiên, lời nói của ngươi đã sai một điểm rồi.” “Có sao?” Trần Huyền tò mò hỏi. “Đương nhiên. Sai ở chỗ ta không cần chờ mấy chục năm để giết ngươi, hiện tại vẫn được.” Lời nói vừa dứt lập tức có hơn chục quả Phích Lịch Lôi Đạn bị hắn ném về trước. “Còn nghĩ ngươi sẽ có trò gì thú vị. Chút đồ chơi này, còn chưa xứng.” Hai bàn tay già trơ xương đồng loạt xuất động, tay trái đánh tan toàn bộ số lôi đạn, tay phải nhất câu, chộp lấy cổ họng Lôi Tiêu. “Lão phu ban ân để ngươi và đồng bạn chôn chung một mộ ngươi lại không ngoan ngoãn mà nhất mực muốn chết trong tay ta. Cũng được thôi. Lão phu sẽ thành toàn.” Mỗi lời được thốt ra bàn tay già nua lại tăng thêm một tầng lực, như thòng lọng thu hẹp, siết chặt cổ họng Lôi Tiêu khiến mạch máu hắn tắt nghẽn, cả khuôn mặt chầm chậm chuyển sắc sáng tím đỏ. Lôi Tiêu khó khăn phát ra từng chữ qua khẽ răng. “Cùng chết đi.” Hồng quang từ không gian giới chỉ lần nữa lấp lánh, chục cái Phích Lịch Lôi Đạn lơ lửng quanh thân hai người. “Khốn nạn.” Trần Huyền quát lên kinh hãi. Với cường độ nhục thân của lão thì số lượng lôi đạn kia vẫn không đủ kéo lão xuống mồ. Tuy nhiên, lãnh đủ ở khoảng cách gần như vậy khẳng định chẳng tốt lành gì cho cam. Không trọng thương cũng phải nghĩ dưỡng một tuần, mười bữa. Theo bản năng mà xách cổ áo ném Lôi Tiêu ra xa. Thần cảnh đơn giản một cái phất tay cũng nhấc lên cuồng phong bão tố, Lôi Tiêu bị ném tới mức xương sườn nứt vỡ từng đoạn, theo đà đập nện lên một khối nham thạch cứng rắn, nghịch huyết phun ra như nước tuông trào. Ánh mắt bất lực nhìn xuống phía dưới đã là trống trơn, biển nham tương đỏ tươi giống hệt mãnh thú huyết bồn đại khẩu há to, chờ đợi cắn nuốt hắn. Lại dò xét nội thể đan điền khô kiệt chẳng còn gì, cả Âm Dương Quyết cũng đình trệ bất động, minh bạch một kiếp này khó mà tránh thoát. Nhưng, Lôi Tiêu không cam tâm bản thân đơn giản chết như vậy. Sự tàn nhẫn và huyết tính quán thông đại não, cho hắn quyết đoán một cái ý tưởng, ngọc thạch câu phần. Nhớ tới thức hải vừa mới đúc ra một khoả hồn hạch chân mài liền nhíu chặt, ánh mắt đáng sợ loá hàn quang, vận hết chút sức lực cuối cùng ném ra Thuần Hàn Kiếm. Trần Huyền khinh rẻ, một kiếm đến cả linh lực còn không có thể thế nào uy hiếp lão được cơ chứ. Bàn tay già nua nhẹ nhàng đẩy ra luồng thanh phong.
Thời điểm thanh phong và trường kiếm sắp va chạm Lôi Tiêu tay hoá kiếm chỉ vạch một đường cong. Thuần Hàn kiếm tức thời chuyển đổi quỹ tích, nhanh hơn một sát na bay tới cắm xuyên lòng ngực Vũ Văn Thương Hải. Tia hắc ám tà dị trong mắt Vũ Văn Thương Hải dần ảm đạm rồi vụt tắt, cả thân người hắn cứng đơ ngã xuống, thật sự đã chết không có nghi ngờ. Mặc dù nói hắn trước đó nhận đao không rên, nhận kiếm không la, song nhãn vô thần, sắc diện ngốc trệ đã giống mười phần con khôi lỗi, tuy nhiên, đây chẳng qua do nhất thời linh hồn bị giam cầm để Trần Huyền thừa cơ khống chế, trên lý thuyết vẫn tính là người sống. Còn hiện thời đã là không, một kiếm xuyên tim này đem toàn bộ sinh cơ chặt đứt, không cách gì vãn hồi. Có chút bất ngờ, sắc mặt Trần Huyền xanh, xám luân phiên chuyển đổi, trong miệng lẩm bẩm. “Tinh thần lực khống kiếm. Vậy mà lại là song cực cảnh. Quá mức kinh diễm rồi.” Lôi Tiêu đắc chí cười vang. “Haha. Một mạng đổi một mạng. Tính ra ta vẫn không có lỗ. Tìm cách mà ăn nói với tông chủ nhà ngươi đi. Haha.” Tiếng cười tràng đầy bá khí văng vẳng bị vách hắc thạch phản chấn lại tựa hồ hát khúc bi thương, thay người đau khổ. Tiếng cười lại muốn thoát khỏi nơi chật hẹp này để vạn nhân đều được nghe thấy, nhưng Trần Huyền còn nhanh hơn, tinh tế bố xuống một cái cách âm thuật Cứ thế, Lôi Tiêu sảng khoái một tràng cho tới khi thân thể chìm vào dòng nham tương hừng hực. Tiếng cười tắt đi, Trần Huyền lại hướng Mặc Lân đang bị đẩy tới tận cùng mũi đá, khô khốc cất lời. “Ngươi, nếu muốn học theo hắn cùng chết với lão phu thì cứ ra tay đi.” Mặc Lân nhếch môi cười khinh, sắc diện sắp trắng như tờ giấy vẫn cố gắng cất lời. “Ngại quá, ta tự hiểu bản thân chưa đủ năng lực. Nhưng, phá một chiêu này vẫn là vừa sức.” “A...” Mặc Lân bạo khởi, quát lạnh một tiếng, song thủ thu về lấy đà, tụ lực đập một kích thật mạnh. Hình ảnh trước tiên diễn ra chính là thạch thủ điên cuồng lan tràn từng cái vết nứt hình mạng nhện rồi thi nhau sụp đổ. Không tới năm nhịp hô hấp chỉ còn cánh tay bằng máu thịt của Mặc Lân. Nhưng, cánh tay hắn thời khắc này thật sự quá mức khinh khủng, càng nhiều hơn giống một chỗ máu thịt bê bết. Tiếp thêm một khắc thì có tiếng sương cốt vỡ răng rắc truyền ra, hai mắt Mặc Lân cơ hồ nổi đầy tơ máu đỏ tươi, đau tới cực điểm nhưng hắn vẫn cố nhịn, chỉ rên khẽ như tiếng muỗi kêu. “Ầm…” Nửa giây sau khi xương tay Mặc Lân nứt vỡ hai khối băng chuỳ vô thanh vô tức nổ tung, giải phóng ra ngoài trăm ngàn mảnh băng phiến nhỏ bé, đẹp đẽ như mưa tuyết trời đông, khi phản chiếu ánh mắt không cam lòng của Mặc Lân lại hoá thành tang thương đầy trời. Nhìn thấy một kích mang theo uy lực Thần Pháp cảnh vậy mà bị phá toái, Trần Huyền không ngăn cao hứng mà khen ngợi. “Thiên tư ngươi không tệ chút nào, so sánh đại đa số kẻ tự xưng thiên tài còn vượt trội hơn. Trước khi chết lưu lại danh tự được không?” “Mặc Lân.” “Tốt. Ta sẽ ghi nhớ cái tên này.” Trần Huyền vuốt râu. “Giờ, để lão phu tiễn ngươi một đoạn.” Nói rồi, bàn tay gầy khô đánh ra một đạo chưởng hình đẩy Mặc Lân ngã xuống dòng chảy nham tương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]