Lôi Tiêu hướng Mặc Lân thoáng trao đổi ánh mắt.
Tâm trí tương giao, Mặc Lân hiểu ngay ý tứ, lách người một cái đứng chắn trước hai khoả băng chuỳ.
Khoảng cách song phương còn hơn mười trượng vậy mà Mặc Lân cảm giác nguy cơ chí mạng như có người dùng gai sắt đâm vào đại não, trái tim nẩy lên từng hồi, hơi thở loạn lên, hô hấp cái sau khó hơn cái trước, tự biết một chiêu này nằm ngoài khả năng chống cự.
Dù vậy, sắc diện hắn thuỷ chung vân đạm phong khinh, trầm mặc nhược thuỷ, chỉ là sâu tận đáy mắt lấp lánh mấy phần hàn quang. Một loại hàn quang lạnh lẽo u ám chỉ thấy trên người tử sĩ, giống với Kinh Kha ôm lòng quyết tử, một đi không cầu về.
Thở ra một hơi thật nhẹ, một cỗ linh lực vô hình vô sắc bao quanh người Mặc Lân bốc lên rồi trong ba nhịp hô hấp nội liễm, dẫn đạo tất thảy tới hai cánh tay, số linh lực bị nhiệt độ cao làm cho bốc hơi, rò rỉ chẳng đáng một phần.
Phải nói, khả năng khống chế linh lực đã làm tới mức cực kỳ tinh diệu. Đương nhiên, cách biệt với cực cảnh tuỳ tâm sở dục vẫn còn một đoạn sông lớn chắn ngang, nhưng, quay đầu nhìn lại vẫn đủ tự hào vượt qua cả khối người.
Đáng tiếc, hắn sở hữu thiên tư cực tốt vậy mà bối cảnh sau lưng lại tròn trĩnh con số không, còn rơi vào hắc ám thế lực dùng mạng người đổi tài nguyên đi ngược với bản tính lương thiên cầu an ổn sống một đời. Nên, mỗi ngày hắn chỉ lấy chén cơm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-khi-than-su/1106837/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.