Trần Hoàng nhanh nhẹn chạy tới bên vách đá, xác định Lôi Tiêu và Mặc Lân đã chết không thấy xác mới thở phào nhẹ nhõm, lại hí hửng tới bên người Vũ Văn Thương Hải, rút ra Thuần Hàn Kiếm. Một món Địa cấp binh khí bất luận kẻ nào nhìn thấy nội tâm cũng thoáng dao động, sao nỡ phí hoài đem bồi táng một người chết. Còn về Hộ Tâm Giáp ngay ngực trái đã nứt toát một vết lớn, năng lực mười không còn một, đã biến thành phế phẩm, Trần Hoàng chẳng thèm liếc mắt.
Quay lại trước mặt lão phụ thân, Trần Hoàng cung kính quỳ một chân, hai tay dâng kiếm. “Phụ thân, của người.”
Ánh mắt Trần Huyền ánh lên vẻ tiếc nuối, biểu tình như phú thương tham lam, tài bảo bao nhiêu vẫn chê không đủ, nhưng vẫn thu kiếm.
“Phụ thân, chỗ này đã giải quyết xong vậy chúng ta rời khỏi được rồi chứ?” Trần Hoàng nhỏ giọng thâm dò, hắn muốn cấp tốc rời khỏi chỗ nguy cơ này, lo sợ kẻ nào đó phát giác mà tâm trạng như đi trên lưỡi đao.
“Không vội.” Trần Huyền không ấm không lạnh cất tiếng.
“Sao vậy phụ thân?” Trần Hoàng khó hiểu hỏi tiếp.
“Ta vẫn cần ngươi giúp ta chút việc vặt. Ngươi có nguyện ý giúp.”
Trần Hoàng khựng lại, hắn không biết phụ thân tính toán chuyện gì, chỉ biết rõ bản thân căn bản không thể nào từ chối, dứt khoát nói “Hài nhi nguyện ý.”
“Tốt.” Trần Huyền khẽ cười, từng bước tiếng tới.
“Rắc.”
Một tiếng xương vỡ thanh thuý giòn tan, bàn tay Trần Huyền vừa đặt lên đỉnh đầu Trần Hoàng thì hắn lập tức trợn trừng hai mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-khi-than-su/1106838/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.