Lôi Tiêu điểm đất khinh thân, ngón tay nhất câu khống chế Thuần Hàn Kiếm hoá thành đạo lam quang lấp lánh bay ngược mà về, một chợp bắt lấy, giữa không lộn nhào mấy vòng, xem kiếm thành chuỳ nhất kích bổ xuống. Mặc Lân không chịu kém thế, phát động một loại công pháp nào đó, bao bọc toàn thân trong sương mù u ám mà đi. “Trò mèo ba chân cũng dám lấy ra bêu xấu. Tốt thôi. Lão phu chơi với các ngươi.” Trần Huyền khinh thường, không để hai người vào trong mắt, tuỳ ý phất ống tay áo. Ánh mắt vốn đờ đẫn của Vũ Văn Thương Hải loé lên một tia hắc quang tà ác quỷ dị, dùng một tốc độ nhanh tới mức không thể tin tưởng đồng thời xuất hiện ở hai nơi, huy quyền đấm vào bụng dưới khiến Lôi Tiêu và Mặc Lân, chấn lực mạnh mẽ đánh cho cả hai bắn ngược. Mặc Lân trước tiên va chạm một khối nham cương cực đại, thân thể nhất thời bị vùi lấp. “Hiếp người quá đáng.” Lôi Tiêu gầm thét. Giữa không chuyển thân, chân tiếp vào một khối nham thạch, phát lực đạp mạnh, quay lại tiếp diễn một chiêu. Chỗ nham thạch vốn mười phần cứng rắn, so cùng cương thiết chẳng kém một phân nào vậy mà giờ phút bị này cũng bị lực chân hắn giẫm cho khai mở chục đạo vết nứt hình mạng nhện, đủ nhìn ra lực đạo là cực lớn. “Vô dụng thôi.” Trần Huyền quát lạnh, chỉ huy quân tốt tiến lên nghênh địch. Nhưng, ngay sau ba nhịp hô hấp, khi song phương cách trong gang tấc sắc mặt già nua của lão lập tức đanh lại. Phát giác sự tình thì đã trễ. “Chết.” Lôi Tiêu gầm vang rung chuyển cả sơn động. Linh lực khắp người hắn từ tròn trĩnh con số không bức tốc thăng lên đến hoàn mỹ trăm thành rồi đem rót toàn bộ vào Thuần Hàn Kiếm khiến cho uy năng chân chính Địa cấp binh khí lần đầu thể hiện, từng đường văn lam sắc chạy dọc trên thân kiếm Thuần Hàn. Thân ảnh hư ảo Lam Sắc Thiết Nghĩ Hoàng ẩn hiện sau lưng Lôi Tiêu, rít lên một tiếng bén nhọn như muỗi đập cánh nhưng thanh thế mạnh bạo bức người, ép cho Trần Hoàng đang vui vẻ xem tuồng bất giác cong xuống hai đầu gối muốn quỳ rạp. Sau, Nghĩ Hoàng dùng đôi càng thô to mạnh mẽ nện xuống. “Ầm.” Một tiếng chấn nổ như vừa có đại pháo tạc qua, mặt đất nhận lấy ảnh hưởng khe khẽ rung rẩy. “Hừm.” Trần Huyền thở ra một hơi nặng nề, hai mắt đanh thép nhìn về mảng lớn bụi đất hướng bên này xâm lấn, một tia linh lực hoá thành trận gió nhẹ cuốn lấy quanh thân không để nhiễm một vết bẩn. Gần chục nhịp hô hấp qua đi, bụi bay cát lắng, không gian trở lại quang đãng mới thấy giữa sân đã phá ra cái lỗ cực kỳ lớn, diện tích phải ba trượng có hơn. Tại trung tâm miệng hố đang nằm ngửa một cái thân ảnh cực kỳ thê thảm, chính xác Vũ Văn Thương Hải. Từ khuỷu tay hắn đổ xuống hiện tại đã là trống rỗng không còn gì, nơi miệng vết thương thấp thoáng xương cốt trắng hếu, máu tươi tuỳ ý tuông ra, không phải hắn đã bị đánh nát thần hồn thì bằng cái tính công tử trước đây ắt đã kêu la tới thấu động trời xanh. Tình huống này xét ra vẫn còn tốt chán, là ở giây phút tối hậu quan đầu Hộ Tâm Bảo Giáp tự hành phát động công năng hộ chủ mới giữ được một mạng, bằng không sợ rằng cổ lực đạo kia sẽ đem Vũ Văn Thương Hải chém thành hai nửa.
Trần Huyền trầm khàn cảm khái. “Quả nhiên không hổ con trai Lôi Thần, đến cả cực cảnh cũng xông phá, đem linh lực tùy ý thu phóng.” Lôi Tiêu mặt ngoài lộ ra không hề màng tới nhưng trong lòng thầm đắc chí, buông xuống một hơi. Vừa rồi bạo phát quả thật là uy năng Thần khí cực cảnh, tùy tâm sở dục, tuy nhiên bản chất chân chính cũng không phải cực cảnh mà lấy Âm Dương Quyết giở trò gian lận. May mắn vẫn không bị xem thấu. Một thoáng tán thưởng đi qua, Trần Huyền phục hồi khuôn mặt bình nhạt nhưng trong lòng tham niệm bốc cao ngút trời. Đối phương biểu hiện càng xuất sắc lão càng muốn bốc trần từng lớp , muốn ép hắn lật mở đến hết hậu chiêu cuối cùng. Ho khan vài tiếng. “Nhiệt độ nơi đây dường như quá nóng rồi, để lão phu hạ nhiệt chút vậy.” Nói đoạn, hai tay lão đặt sát vào nhau, hợp thập thủ, miệng tụng niệm mấy câu phật kinh. Ngay sau, Vũ Văn Thương Hải thảm liệt nằm trên đất cứng đờ đứng bậc dậy, chỗ miệng vết thương thôi chảy máu, bắt đầu kết xuất một tầng băng giá rồi tái tạo một cái cẳng tay hoàn hảo. Xong, hắn mô phỏng lại bộ dáng của Trần Huyền. Khi Phật thủ lần nữa mở ra thì một cái quang điểm bạch sắc phiêu phù xuất hiện. Quang điểm rời tay, đón gió căn phồng, vừa bay vừa chầm chậm biến lớn, đến cực hạn thì chừng bằng bàn tay, kế tiếp bung nở một đoá băng liên đẹp đẽ. Từng nơi đoá băng liên đi qua không gian vốn nóng bức tới cực hạn đột nhiên quỷ dị thổi tới từng trận gió lạnh, nhiệt độ trở nên cực kỳ hỗn loạn, hàn khí cùng hoả khí tranh phong. Đáng sợ hơn là bán kính ba gang tay quanh băng liên vậy mà hình thành một khu vực tuyệt đối linh độ khiến người vừa nhìn tới đã cảm nhận lạnh thấu xương. Mặc Lân nơi xa trợn trừng hai mắt, lớn tiếng thúc giục. “Lôi Tiêu, kia là pháp tắc. Mau tránh.” Hỗn độn sinh bản nguyên, bản nguyên lại diễn hoá pháp tắc. Pháp tắc định hình cách thức vận hành của vạn ngàn loại thuộc tính, kết hợp thiên đạo chế ước quy tắc vận hành hoàn hảo của mảnh thiên địa này. Có thể xưng tụng bên dưới bản nguyên pháp tắc là tồn tại kinh khủng nhất. Nếu như lúc trước Thiên Tuyệt lấy hình thần làm đại giới miễn cưỡng xung phá Thần Pháp dù chỉ đổi được chút gia lông đã đủ doạ đám người kinh hồn tán đảm, cũng có lực nhất kiếm đoạn sơn thì hiện tại băng liên này dung nhập trọn vẹn một tia hàn băng pháp tắc uy năng vừa nghĩ đã không rét mà run. Lôi Tiêu không dám khinh xuất, giở ra thủ đoạn chạy Đông chạy Tây nhưng băng liên kia vậy mà giống con đỉa đói, bám mải không buông, nhằm ngay phía sau hắn truy kích. Nhìn thấy cảnh tượng, Mặc Lân không thể đứng yên, tay trái ôm ngực, tay phải bấm quyết, sử dụng một loại phân thân thuật pháp đơn giản hoá thành hơn chục người, hư thật khó phân xông tới, chục mũi kiếm chúng một đích mà đâm.
Chờ đợi có vậy, khoé môi Trần Huyền cong lên nụ cười gian trá, niệm niệm một chữ “Bạo”. Chỉ nghe băng liên kêu lên một tiếng nứt vỡ giòn tan, trăm cánh hoa hướng bốn phía bay đi. Công kích cực kỳ xem trọng tốc độ, chỉ cần tốc độ đủ nhanh thì vẻn vẹn một cây kim thêu cũng đủ đòi mạng. Băng liên hiện tại đang chứng minh loại lý luận này. Trông bề ngoài cánh hoa hệt món hàng mỹ nghệ tinh xảo, mỏng manh tới mức cảm tưởng một ngón tay đè xuống sẽ vỡ tán tành vậy mà khi lao đi với tốc độ siêu thanh còn đáng sợ hơn trường tiễn. Chỉ kịp nghe một tiếng xé gió bên tại thì ba cái phân thân của Mặc Lân đã bị băng phiến thấu thể mà qua, tan biến thành hư ảo. Vài cái phân thân khác chẳng tốt hơn bao nhiêu, khắp người xuất hiện vết máu. Ngoài xa, những cái vách đá ngàn năm bị nhiệt lượng nham tương thiêu đốt, ngoài việc cứng rắn ra còn tích tụ một ít thuộc tính hoả bên trong vậy mà cũng bị băng liên ghim sâu vào ba tấc, quanh khu vực còn bắt đầu bị đồng hoá, kết xuất một tầng hàn băng mỏng. Do trận chiến kéo dài quá lâu ở hoàn cảnh khắc nghiệt, lại vừa mới bạo phát, Lôi Tiêu giây phút này thể hiện ra suy yếu, chống cự được chừng năm nhịp hô hấp thì bị băng phiến ghim vào người, eo phải và trước ngực chầm chậm kết băng. May mắn Mặc Lân bỏ qua bản thân, liều mạng chạy tới mới giúp hắn thủ hộ qua màn loạn tiễn. Trần Huyền nhìn qua kiệt tác của bản thân, cao hứng mà hồi ức chút chuyện xưa. “Mấy chục năm này vì che giấu thân phận lão phu ngoan ngoãn làm một tên đại trưởng lão, cửa lớn Cửu Long Đảo nửa bước chẳng rời. Thành danh tuyệt kỷ sắp quên bẵng đi. Không nghĩ tới lần nữa sử xuất lại dùng trên thân hai tên tiểu bối. Chỉ là, uy lực vẫn không giảm. Hahaha.” Một chiêu vừa rồi danh tự Huyền Thiên Tuyết Liên Bạo, Huyền Thiên Tự tứ kỷ trấn tự. Nguồn gốc do Thần cảnh sáng tự tổ sư nhìn ngắm vạn dặm băng sơn, bão tuyết trắng xoá mà ngộ đạo. Không phải Thiên cấp công pháp nhưng nhìn hết Địa cấp thì xếp ngay mười vị trí đầu. Nội trong năm trăm năm đổ lại đây duy nhất Trần Thiên Huyền lãnh ngộ hoàn hảo tứ kỷ, thành tựu chói sáng như mặt trời ban trưa, không phải hắn cuồng sát thành tính ắt giờ này đã đảm nhận vị trí phương trượng. “Phụ thân, nhanh kết thúc chuyện này ở đây đi. Mặt trời sắp lên rồi. Để Hoa quỷ phát giác chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn đó.” Trần Hoàng hô lớn, kéo Trần Huyền trở về thực tại. Ánh mắt Trần Huyền lạnh hơn đoá tuyết liên, liếc về phía Trần Hoàng. “Ngươi đang ra lệnh cho ta?” “Hài nhi không dám.” Trần Hoàng huy quyền thỉnh tội, sợ tới mức quỳ xuống hai gối, đầu không dám ngẩng cao. Người ngoài thấy hắn là con trai Cửu Long Đảo đại trưởng lão uy vọng bậc nào nhưng trong chăn mới biết chăn có rận, hắn tự hiểu lão phụ thân này chỉ xem mình hệt một thứ công cụ, cùng với tên sai vặt nhỉnh hơn một chút, không phải xem ở một tia huyết mạch liên hệ hắn đã bị lão đánh chết quá trăm lần. Giải quyết xong hài tử, Trần Huyền lại chậm rãi dời mắt lên người Lôi Tiêu, bình thản nói. “Trong mấy ngàn tên thiên tài lão phu từng giết qua ngươi cũng tính là rất có thực lực. Bằng vào tự thân tiềm năng nếu vung trồng tốt thì năm hai mươi vang danh, năm ba mươi nhập đạo, năm bốn mươi hoá Thần là chuyện định trước. Thậm chí, diệt sát lão phu ắt cũng có hơn năm thành nắm chắc. Đáng tiếc, ngươi hiện tại đã không có sau này.” Lời nói vừa dứt lão lập tức hướng hư không phía trước điểm ra một chỉ. Vũ Văn Thương Hải động thân, đánh ra một cỗ âm hàn chi khí, băng thủ nắn bóp, cuối cùng kết xuất trước mắt mọi người hai khoả cự đại hàn băng chùy gai trong suốt. Đường kính mỗi khoả băng chùy phải đến bảy trượng có hơn kết hợp với chi chít gai nhọn dài ngang trường kiếm chiếm lấp gần hết diền tích hang động. Sau một chưởng của Vũ Văn Thương Hải hạ xuống băng cầu bắt đầu ép tới, muốn đẩy hai người Lôi Tiêu rơi xuống nham tương phía sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]