“Thôi giả vờ đi. Ngươi bày ra trận chiến này nguyên nhân muốn nghiên cứu công pháp của ta, không sai chứ?” Lời này âm trầm xuyên qua kẽ răng, Lôi Tiêu trừng mắt phẫn nộ.
Tốt xấu gì đối phương vẫn là một trên Thần cảnh, để lão trừng trừng quan sát thêm ít lâu thì dù là Thiên cấp công pháp cũng bị xem thấu đôi ba phần thâm ảo.
Trần Huyễn vẫn trơ nguyên sắc diện, lên tiếng chối cãi. “Chuyện này là khúc mắc giữa ngươi và thiếu chủ liên quan gì lão phu.”
Biết đấu khẩu chỉ thêm vô ít, huống hồ, Lôi Tiêu chỉ là suy đoán bản thân, không bằng không cớ. Không muốn tiếp tục dây dưa, lớn tiếng quát. “Ta chẳng quản việc này do ai âm mưu. Chỉ cần ngươi y lời đã hứa, thả ta và vị huynh đệ này rời khỏi.” Ngẫm nghĩ, lại bồi thêm một câu. “Ta cam đoan việc hôm nay ngoài mấy người chúng ta tuyệt không có kẻ khác biết được.”
Trần Huyền khó hiểu nói. “Lôi công tử nhầm lẫn phải không. giao hẹn là thắng bại phân minh, hiện tại, thiếu chủ sống lưng thẳng tấp. Sao tính là bại?”
Đoán trước lão sẽ lật lộng, Lôi Tiêu chỉ ôm nửa phần hy vọng đi thử. Nhưng, cách nói này rõ cậy thế hiếp người. Lôi Tiêu không kiềm chế nổi tâm tình, chỉ muốn một chưởng đánh chết lão, mắng ra. “Ngươi biết hắn trúng tinh thần công kích, như cây khô, gỗ mục, không thể cử động, mơ mơ hồ hồ, rõ là đã bại. Còn nếu ta thu công thì ngươi lại nói chiến cuộc chưa phân. Vậy phải đánh đến khi nào. Chẳng lẽ, muốn ta nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-khi-than-su/1106835/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.