Chương trước
Chương sau
Một trận gió nóng thổi qua, Vũ Văn Thương Hải ho khan vài tiếng ra hiệu Trần Hoàng đưa người lui xuống, trống khai trận từ đây đánh vang.
Sau, trường kiếm bắt đầu múa tít, kiếm khí hoàng sắc tản ra bốn phía rồi vặn xoắn vào nhau kết xuất vô số sợi tơ linh lực phiêu động. Cuối cùng, những sợi tơ thôn phệ lẫn nhau tạo thành hình dáng hai cái long đầu hư ảo nhắm ngay Lôi Tiêu bung ra long trảo sắc bén.
Gần như ngay tức khắc, Lôi Tiêu tung người lên không trung, sử xuất Bách Quỷ Dạ Hành, hoá thành một đạo bóng đen u ám, trái phải đạp lên từng cái long đầu, lướt nhanh về phía sau đối thủ mưu toan hạ xuống quỷ trảo.
Lôi Tiêu rõ ràng nơi này nhiệt độ đã chạm ngưỡng cực hạn, nóng tới mức dù là sương linh lực cũng không thể thành hình, gần như vừa mới xuất hiện đã biến mất. Theo tính toán bản thân, hắn cho rằng ở nơi này ngoại phóng linh lực là trò ngu ngốc nhất thiên hạ, chằng khác gì ném tiền vào lửa, dù là cường giả Thần Pháp cảnh tuỳ tiện bạo phát cũng không thể gắng gượng quá một cánh giờ. Phương pháp chiến đấu tốt nhất vẫn là cận thân áp sát dùng quyền thật cước thật mà thủ thắng.
Quả vậy, một chiêu Song Long Xuất Hải bản nguyên lực lượng là gọi ra cao quý tồn tại trong long tộc, ngũ trảo kim long, sắc bén mười phần, thân hành như gió, trảo xuất tê minh chứ không đơn giản hai đầu tam trảo kim long hư nhược thê thảm này, liếc sơ càng giống giun đất nguỵ trang.
Ngay thời điểm hắc trảo Lôi Tiêu sắp chộp vào hậu tâm thì Vũ Văn Thương Hải bạo phát linh lực theo hình cầu mạnh mẽ đẩy hắn văng xa rồi xoay người vung kiếm chém ngang.
Vũ Văn Thương Hải tuy trước đã bại nhưng hắn chỉ cho rằng do mình nhất thời kinh xuất mới ăn thiệt thòi. Lần này xuất thủ sớm tinh vi tính toán tới mức vận dụng vài loại bí thuật tông môn, so sánh với đêm qua là khác biệt giữa mèo con cùng lão hổ, chênh lệch quá lớn.
Lôi Tiêu không dám tin đối phương phun phí tới mức trực tiếp dùng linh lực thô sơ nhất phát công dưới tình huống không đề phòng mà bị đánh bay rồi lại thấy kiếm mang đuổi tới.
Đáng nói hơn là, chỗ bọn hắn giao chiến kích thước hẹp dài, như một cái mũi quỷ đâm ra, hiện tại Lôi Tiêu đã bị đánh ra khỏi phạm vi, bên dưới lại là nham tương sôi sùng sục, rơi xuống liền táng mạng trong giây lát.
Trong trạng thái lơ lửng mà bản thân lại chưa đủ mạnh mẽ để ngự không phi hành, dưới chân không chỗ tụ lực, Lôi Tiêu trực tiếp đánh liều, vận khởi Thôi Tâm Chưởng đánh ra một bàn tay hư ảo đối chiến kiếm mang.
“Ầm…” Âm thanh bạo nổ kinh động lực chấn khiến hang động khẽ run rẩy.
Lôi Tiêu kiên trì đối cứng với kiếm mang cho tới khi chân chạm vách động rồi tức thời mượn lực trong một giây nửa khắc bắn ngược mà trở về. Lưu lại phía sau một đạo vết cắt sâu hơn ba phân.
“Khá lắm. Khá lắm. Tiếp chiêu.” Vũ Văn Thương Hải cuồng tiếu, bảo kiếm chờ sẵn lại xoay chuyển đánh ra hai con kim long.
Chẳng biết tên công tử bột dùng thủ đoạn gì mà không bị nhiệt độ ảnh hưởng hoặc có được nguồn linh lực dồi dào nhưng Lôi Tiêu dám chắc đây chính là chỗ dựa của hắn, là vốn liếng cho trận đơn chiến này. Dưới chân bùng nổ hắc khí lách người tránh thoát công kích.
“Còn muốn trốn.” Vũ Văn Thương Hải chỉ một cái liếc mắt thì hai đầu kim long lúc trước liền há miệng truy sát trong khi bản thân lại tiếp tục múa kiếm triệu hồi ra con kim long thứ năm.
Cửu Long kiếm pháp là trấn đảo chi pháp, kiếm pháp đặc thù thuộc về Cửu Long Đảo, tổng cương có chín chiêu kiếm, mỗi kiếm bao hàm chín đường biến hoá khi múa xong liền gọi ra một cái long đầu, đạt thành cửu long tể hiện, xuất ra thức thứ mười Cửu Long Quy Nhất thì thiên hạ khó có gì cản nổi uy lực.

Chỉ là, Vũ Văn Thương Hải này tài sơ học thiển, thiên tư mỏng mảnh, chỉ gọi ra lục long đã là cực hạn. Nhưng, chỉ với chừng này cũng đủ giúp hắn tự tin thắng trận này.
Bên này, Lôi Tiêu lộ ra chậc vật, đại não suy tính liên tục khuôn mặt vì vậy mà đanh lại.
Với diện tích sân đấu hạn hẹp, chỗ hẹp nhất chỉ vừa một bàn chân, nếu cứ để long đầu tùy tiện vùng vẩy thì sớm muộn mọi góc độ đều bị khoá chặt, tới chừng đó bị thần long xé xác chắc cũng là cảnh tượng rất khó coi.
Dưới tình huống khắc nghiệt như này cách ứng phó thích hợp nhất chính là dùng thủ đoạn của sát thủ nhất kích thuấn sát.
Lôi Tiêu là có bản lĩnh kia, nhưng, cũng phải nghĩ lại, nếu đem người trước mặt giết đi ai sẽ cam đoan lão già nhìn không thấu đang đứng trong bóng tối cười tà sẽ không ra tay, dù sao thì lão cũng đảm nhiệm là vị trí cận thân thị vệ đấy. Đánh cũng chết mà không đánh cũng chết. Quá mức đau đầu rồi.
Chạy trốn mãi tới khi không còn đường lùi, súyt rơi xuống nham tương Lôi Tiêu mới bỏ qua tất cả, hạ xuống quyết định.
Hắn mặc kệ linh lực tiêu hao tung chưởng đánh sập hai cái long đầu rồi mạnh mẽ chính diện đè ép Thôi Tâm Chưởng.
Vũ Văn Thương Hải biến sắc, xanh vàng từng đợt hiện ra trên mặt. Khó tin đối phương vậy mà đủ lực đập nát long đầu, nhưng, nhanh chóng bình tâm bộ pháp lui ngược về sau kiếm trong tay vung vẩy, liên tục chém ra từng đạo kiếm mang hình bán nguyệt.
Kiếm mang này sắt bén dị thường lực đạo hùng hậu cắt chém mặt đất thành từng vết nứt sâu hơn năm phân. Nhưng khi đối kháng Thôi Tâm Chưởng kiếm mang lại yếu ớt tới mức khó tin, giống như gió thổi qua thảo nguyên, từng cánh hoa bay loạn chém vào từ phía vách động rách nát chứ tuyệt không chạm tới vạt áo Lôi Tiêu.
“Oanh… oanh… oanh…”
Một tiếng tê minh vang vọng hang động rồi bị khuếch đại phản ngược nghe thật đinh tai nhứt óc.
Lôi Tiêu bắn ngược về sau, miệng hộc ra máu tươi, cánh tay thoáng tê liệt mất đi cảm giác. Ánh mắt oán độc nhìn lên.
Nơi đó, Vũ Văn Thương Hải thân mặc một bộ áo giáp lấp lánh kim quang, khuôn mặt ngạo nghễ nhìn qua, vui sướng như vừa bẫy được một con thú hoang ngu độn.
“Thoải mái chứ? Haha. Cho ngươi biết bộ giáp này gọi tên Phản Pháp Hộ Tâm, dùng Thâm Hải Huyền Thiết luyện chế gần trăm ngày, là Địa cấp hạ phẩm bảo vật, xếp vào mười vị trí đầu Tàng Bảo các Cửu Long Đảo ta, năng lực duy nhất là phản nghịch công kích. Haha.” Vũ Văn Thương Hải càng cười càng cuồng.
“Đều trách ta nóng vội.” Lôi Tiêu nội tâm đắng chát rồi thầm thấy may mắn. Vừa rồi hắn vận lực vừa đủ năm thành, muốn đánh ngất đối phương. Nếu không vậy ắt phản chấn đánh gãy cánh tay này. Nhưng vậy, thì trận chiến này càng khó nuốt.
Không chừa địch nhân thời gian thở dốc, Vũ Văn Thương Hải trường kiếm lại bắt đầu vung vẩy tái ngưng tụ hai cái long đầu.
Lôi Tiêu rơi vào tình huống ném chuột sợ vỡ bình, nửa muốn mạnh mẽ đoạt công, nửa kia lại lo sợ đối phương ẩn giấu hiểm chiêu chờ mình sa lưới. Bỏ ra ba nhịp hô hấp để quyết định vẫn nên tiếp tục thăm dò. Thân pháp quỷ mỵ lượn lờ vòng ngoài.

Chỉ là, lần này không phải bị động trốn tránh mà nội thể đã ngầm vận khởi Âm Dương Quyết cực hạn, cân chình thời cơ đánh phá long đầu.
Hắn phát giác mỗi khi chiêu thức bị phá đối phương sẽ khe khẽ biến sắc, loại này không phải tâm tình gì mà là đang kiềm chế nội khí sung khích, đoán rằng kiêu là phản phệ của chiêu thức. Cái này tuyệt khó mà giả trang.
Quả vậy, theo hơn chục cái long đầu bị phá toái, Vũ Văn Thương Hải sắc diện tệ đi thấy rõ, trán chảy mồ hôi lạnh, hơi thở gấp gáp. Hơn cả, tốc độ kiếm khí ngưng hình đã chậm chạp thấy rõ, cái sau khó hơn cái trước.
Chớp ngay cơ hội, Lôi Tiêu một chưởng chộp ngay sau đầu đối phương.
“Ngươi nghĩ công kích nơi không có hộ giáp sẽ thành công sao. Ngây thơ.” Vũ Văn Thương Hải cười gằn, hai tay bấm pháp quyết. Hộ Tâm giáp lập tức xuất hiện hoàng quang lấp lánh, hình thành quang lung hoàn hảo bao bọc hắn.
“Đây gọi là Hoàn Mỹ Bảo Hộ, ngươi không tổn hại được bản công tử đâu.” Vũ Văn Thương Hải kiêu ngạo giới thiệu kiệt tác của bản thân.
“Thật vậy sao?” Lôi Tiêu khinh miệt cười trong khi tay phải đập vào quang lung, tê liệt bắn ngược.
"Hahaha. Nói ngươi ngốc không nghe, rõ là phàn ngược."Vũ Văn Thương Hải chế nhạo, nhưng, sau một giây lập tức chuyển đổi tâm tình. “Không đúng.” hắn đã nhận ra khác biệt. Lần này phản lực nhỏ gấp trăm lần trước.
Lôi Tiêu đắc y nhếch môi, tay trái từ sau chuyển ra trước, một chiêu Mê Ảo Âm Ba Công chuẩn bị đã lâu sẵn sàng đánh xuống.
Dù cho phòng ngự này có cường đại bậc nào cũng khó mà ngăn cách âm thanh, huống hồ, tinh thần công kích chính là một thủ đoạn khá đặc thù, ngoại giới không bao nhiêu vật có thể chống chịu.
Khi một chưởng sắp vỗ xuống Lôi Tiêu đột nhiên ánh mắt lướt qua, nhìn thấy lão cáo già đang đứng trong góc tối chẳng những không lo lắng mà ngược lại đang đắc ý, cười một tên con khỉ chẳng biết gì mà cứ nhảy múa loạn xạ lên.
Tư duy cấp tốc vận chuyển vô số thông tin, sắc diện bắt đầu kinh diễm, hắn đã đoán ra tất cả, muốn thu công nhưng đã chậm.
Từng đạo âm ba gợn sóng thuần lam sắc bắn ra, vây lấy Vũ Văn Thương Hải. Âm thanh kia phi thường cao vút, khó nghe như bầy dơi đi săn mồi, đâm vào tai Vũ Văn Thương Hải liền khiến hắn trợn mắt há mồm, rồi đồng tử giãn nở, chuyển sang trạng thái mơ mơ màn màn, đỡ đẫn như cái xác chết.
“Công kích tinh thần. Quả nhiên lợi hại!” Trần Huyền tặc lưỡi cảm thán. Thần thức phóng ra tạo thành một cấm khu, âm ba khó lòng cham tới.
Lôi Tiêu bay đến trước mặt Trần Huyền, lạnh giọng quát. “Hắn ta từ đầu đã bị ngươi giật giây đứng không?”
"Công tử, ngài nói gì vậy chứ, lão phu không hiểu." Trần Huyền lời nói khách sáo còn khoé môi lại nhếch lên khiêu khích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.