“Tiểu Hồ Điệp, mau tỉnh lại, hiện tại chỉ có ngươi mới giúp được.” Lôi Tiêu kích động, không ngừng lay động Huyễn Điệp Nhi. Nhưng, nàng ta vẫn thuỷ chung ánh mắt vô hồn, như cái vỏ rỗng, tinh thần thật sâu chìm trong ảo cảnh của Cuồng Nộ Vương, khiến Lôi Tiêu vượt quá kiềm chế, xuất quyền đấm mạnh thân thuyền.
“Tam đệ, ngươi từ khi nào nóng tính vậy chứ?”
Thanh âm quen thuộc, Lôi Minh ung dung bước tới, bộ dáng diễu cợt nhân gian thường ngày bày ra, phía sau hắn, nghiêm chỉnh hàng lối hơn trăm tên võ giả, là số chiến lực đỉnh tiêm cuối cùng trên thuyền.
“Nhị ca, sao ngươi lại ra đây chứ?” Lôi Tiêu vừa mừng vừa lo hỏi ra.
“Các ngươi náo ra động tĩnh lớn vậy lại bắt ta không được đến xem, có hơi quá đáng nha.” Lôi Minh giải thích, bước bộ không ngừng. “Hoa bá bá từ đầu cảm nhận có nguy, gấp rút cưỡng ép chữa trị ta mới xuất hiện chậm trễ. Người an bài ta tập hợp toàn bộ đám người còn lại để chuẩn bị khi này.” Đến bên Huyễn Điệp Nhi, nhìn qua nhãn tình vô hồn, nhếch miệng cười. “Tiểu cô nương này, giao cho ta đi.”
“Huynh muốn…..”
Lôi Tiêu chưa kịp hỏi ra đã thấy Thiểm Điện Đoạt Hồn Châm lấp lánh lôi quang, dung nhập cánh tay Huyễn Điệp Nhi.
Lôi Minh giơ tay, ra hiệu bình tĩnh, rồi mới giải thích. “Nàng ta rơi vào ảo cảnh, ngươi gọi kiểu gì đều vô dụng. Ca, dùng lôi điện kích thích đại não, không có nguy hiểm, sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Thật vậy, Huyễn Điệp Nhi lập tức ho khan mấy tiếng, lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-khi-than-su/1106794/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.