“Tiểu Hồ Điệp, ta không khoẻ rồi. Về phòng trước đây.” Lôi Tiêu chán nãn, viện ra cái cớ, hướng khoang thuyền nặng nè từng bước.
Khi này, Đại Kình có chút trầm xuống, đại não lục tung mấy đạo ký ức liên quan Vạn Khí Tông, sau, hớn hở, lớn tiếng hô.”Đại nhân, khoan đã, ta còn có thứ này muốn đưa cho ngài.”
“Gì chứ?” Lôi Tiêu tức thì quay đầu, nhưng, sắc diện đạm nhạt không biến hoá.
Đại Kình thật lâu tìm kiếm trong người, sau, đưa ra một cái kim bài.
Tiếp bài, Lôi Tiêu nhíu mày thật sâu, trổ hết kinh nghiệm, hiểu biết, phương diện luyện khí thuật, lật xem tỉ mỉ từng mặt.
Vật kia, cầm gọn tại lòng bàn tay, hắc sắc thuần túy lệnh bài, ẩn ẩn cảm tưởng đang thôn phệ ánh sáng đến gần. Chất liệu không tài nào nhìn ra, chỉ biết, dị thường cứng rắn, Huyễn Điệp Nhi mấy lần thử qua dùng linh khí phá hoại vẫn vô sự như không, còn cho nàng chút phản chấn. Hoa văn chạm khắc phi thường tình xảo, vượt xa hiện thời, trên diện tích rất nhỏ vẫn có long phượng từng đôi, trung tâm văn tự, từng nét dứt khoát, mạnh mẽ thể hiện ra bá khí ngông nghênh, vốn có năm từ, nhưng, hàng dưới đã bị thứ gì đó cố ý xoá đi, chỉ còn đọc được Vạn Khí Tông, ba cái chữ lớn.
“Cái này...” Lôi Tiêu nhãn phát quang hoa, thần tình kích động, đã thấy ánh sáng cuối đường hầm, sắc diện kéo lên vui sướng tột cùng.
Đại Kình bình tĩnh nói.
“Tổ tiên ta mấy đời truyền lưu vật này, di huấn, phải xem như sinh mệnh bảo vệ, tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-khi-than-su/1106791/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.