Hai ngày trôi qua, thời tiết thuận người, sóng yên biển lặng, Lăng Khinh Yên Vân căn buồm đón gió, nhẹ nhàng vô sự tiến nhập hải dương cảnh nội, khoảng cách đoạn đường thu xuống không quá hai phần.
Tại phòng riêng, Lôi Tiêu gục mặt trên bàn gỗ, khắp phòng bề bộn như vừa có người hung hăng loạn ẩu, tài liệu, văn tự rơi rớt lung tung, khắp nơi đâu đâu đều có giấy rơi rớt. Đêm qua, Hoa lão phái người đưa đến chút lý giải luyện khí thuật, hắn từ đây minh ngộ rất nhiều đạo lý, từng cái từng cái mê muội trước kia một lượt khai thông, chìm đắm thật sâu nghiên cứu, vui sướng quên cả thời gian, đến gần sáng sương tan mới mệt mỏi thiếp đi, ngủ say như chết, quá bữa trưa vẫn không có dị động.
“Rầm......”
Gian phòng yên tĩnh vang lên thanh âm như sấm nổ, cánh cửa dùng gỗ quý trăm năm chế tác, cứng rắn vô bì, bị lực đạo khủng khiếp đánh văng, vỡ thành bột mịn, bụi mù tứ tung.
Huyễn Điệp Nhi hớt hãi, cấp tốc chạy vào, quét mắt, thấy Lôi Tiêu nơi kia, sắc diện sa sầm, nhanh nắm lấy người đối phương, xem như con rối vải điên cuồng lắc mạnh, bối rối kêu từng tiếng. “Tên xấu xa, mau tỉnh dậy. Ngươi đừng có chết chứ. Đã hứa, đưa ta đến Lôi Thần cung chơi, đừng chết sớm vậy nha.”
“Nói điên khùng gì vậy chứ?” Bị nàng hành hạ, Lôi Tiêu thần hồn tức khắc nhập thể, cố gắng chống lên mí mắt, mệt mỏi thều thào.
“A….”
Huyễn Điệp Nhi vừa nghe lập tức hốt hoảng, sợ như gặp ma, bất giác vận lực quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-khi-than-su/1106790/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.