Khuôn mặt đang thoải mái của Dung Định Khôn bỗng giật giật, “Cô ta muốn việc này, cũng không phải là không thể. Chỉ cần có thể giữ kín như bưng thì cho cô ta một phần của hồi môn rồi đem đuổi đi cũng tốt”.
Dung Gia Thượng không biết nên khóc hay cười, “Cha, đừng lại gạt con. Đem chuyện năm đó nói cho con đi. Nếu không, con đi hỏi chú Triệu. Tuy chú ấy lại đem chuyện đẩy hết lên người cha nhưng tốt xấu con vẫn tìm ra được chân tướng năm đó”.
“Hắn?”, Dung Định Khôn hừ lạnh, “Triệu Hoa An không an phận, không cần tin tưởng lời hắn nói”.
“Con biết chú ấy vẫn luôn tham ô, dã tâm cũng không nhỏ, một lòng muốn thay thế cha”. Dung Gia Thượng nói, “Nhưng cha, chú Triệu nắm trong tay chi tiết từng chuyện của cha, muốn nhắm vào cha và Dung gia, lại quá dễ dàng. Con ngược lại không biết chuyện gì, muốn phòng cũng không biết phòng thế nào. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Cha không cần vì sĩ diện mà đẩy con vào thế bất lợi”.
Dung Định Khôn nhắm mắt lại, trầm mặc nghe con trai nói chuyện, mỗi một đường nét trên khuôn mặt đều rũ xuống, già nua mỏi mệt. Rõ ràng chỉ mới hơn nửa trăm mà nhìn như lão già lọm khọm.
Rốt cuộc, Dung Định Khôn cũng chậm rãi mở miệng, “Mẹ ta mất khi ta còn nhỏ, ở bến tàu giành giật miếng cơm ăn, lại suýt bị bán đi Nam Dương làm công nhân. Triệu Hoa An lúc ấy là người làm cùng thuyền, chúng ta cùng giúp nhau trốn thoát, kết thành huynh đệ”.
Dung Gia Thượng yên lặng lắng nghe, châm điếu thuốc hít một hơi thật sâu.
“Ban đầu chúng ta ở các bến tàu khác nhau, mua bán hàng ngoại, làm sai vặt cho người khác kiếm tiền”. Dung Định Khôn dựa lên gối tựa đầu giường, mắt nhìn vào khoảng không như bị cuốn tới ký ức xa xôi, “Sau này gặp A Hòa, cũng chính là Dung Định Khôn thật. Thực sự trùng hợp, hai chúng ta không thân không quen, lớn lên lại nhìn cực kỳ giống. Mọi người đều nói chúng ta có duyên phận. Đó là một người thành thật, chân thực nhiệt tình, nói lời nghĩa khí, tâm địa cũng tốt. Ta làm ăn thua lỗ, hắn còn thay ta trả tiền. Chúng ta cũng bởi vậy mà kết bái huynh đệ”.
“Sau đó thì sao?”, Dung Gia Thượng hỏi.
Dung Định Khôn cười lạnh, “Nhưng người đối tốt với mình nhất thời, không nhất thiết sẽ tốt như vậy cả đời. Sau này, việc buôn bán của ta có vấn đề, nếu không trả được tiền sẽ bị Mã Lão Cửu chặt tay. Mà A Hòa lúc ấy vừa vặn trúng vé số một ngàn khối đại dương. Ta tìm hắn vay tiền. Trước đó rõ ràng từng mượn tiền của ta, nhưng lúc này lại không cho ta mượn!”
Nói tới đây, khuôn mặt Dung Định Khôn đầy bực bội. Chuyện đã cách đây hai mươi năm, hắn vẫn còn oán hận không thôi.
“Hắn rõ ràng có tiền, vì sao không cho ta mượn, muốn trơ mắt xem ta bị chặt tay?” Dung Định Khôn túm chặt đệm chăn, nghiến răng nghiến lợi, “Hắn còn quay lại giáo huấn ta, nói ta quá liều lĩnh, nói ta không tuân theo quy củ. Ha! Đều là người kiếm ăn ở bến tàu, làm gì có ai thực sự sạch sẽ? Ta bất quá là nhất thời tính sai, lấy một ít hàng của Mã Lão Cửu, vậy mà bán đi...”
Dung Gia Thượng cau mày. Dung Định Khôn chắn chắn đã bí mật trộm hàng hóa của nhà trên đem bán nhưng lại làm hỏng. Nhà trên phát hiện, muốn hắn bồi thường, hắn lại bồi thường không nổi. A Hòa lại cố tình không kiên nhẫn giúp hắn dọn dẹp đống lộn xộn, không cho mượn tiền. Vì thế, bị buộc đến tuyệt cảnh, Dung Định Khôn chỉ có thể...
“Ta là bị ép!” Dung Định Khôn không cam lòng gào rống, “Ta vốn dĩ chỉ muốn trộm vé số của hắn, lãnh tiền xong thì trả Mã Lão Cửu. Không nghĩ tới A Hòa tỉnh lại, muốn cướp lại vé số không nói, còn mắng ta rất khó nghe. Ta chỉ là muốn cho hắn câm miệng, chỉ là muốn hắn câm miệng...”
Dung Định Khôn mờ mịt mở to mắt, nhìn vào hư không. Dung Gia Thượng vẫn không nhúc nhích, thuốc đốt đến tận ngón tay, tàn thuốc thật dài rơi xuống tay vịn sô pha.
Dung Gia Thượng đổi tư thế, lại hỏi: “Còn sau đó?”
Dung Định Khôn hừ cười, “Sau đó còn có thể thế nào? Tổ tiên Tần gia chúng ta vốn nghề thợ nề, truyền lại công phu tu sửa nóc nhà cùng trát tường. Lúc đó tòa nhà đều đã chật cứng người, bến bãi lại tấp nập, ngày đêm đều có người đi lại. Ta không muốn mạo hiểm đưa thi thể A Hòa ra ngoài, dứt khoát đem hắn niêm phong vào tường, sau đó nửa đêm giả mạo hắn nói với hàng xóm về quê thăm người thân. Họ tưởng hắn đã đi rồi. Ta cùng Triệu Hoa An về sau dọn đến nhà A Hòa ở. Việc này quả thực không ai phát hiện”.
“Triệu Hoa An biết chuyện cha giết A Hòa không?”
“Hắn vừa lúc vào nhà thì thấy. Hắn giúp ta đem A Hòa giấu vào tường. Ngươi biết đấy, người đã chết so với người còn sống nặng hơn rất nhiều, ta một người làm sao có thể tự đem cái xác kia kéo lên được”. Dung Định Khôn nhớ lại, như cũ nhịn không được lộ ra sắc mặt sợ hãi, từng thớ thịt trên gò má đều run rẩy.
“Sau đó, ta cải trang thành Dung Định Khôn đi lãnh vé số. Cũng chính lúc đó, ta biết A Hòa viết thư cho người nhà, báo cho họ biết mình trúng thưởng, còn bảo vợ con đi Thượng Hải tìm hắn. Ta cùng Triệu Hoa An bàn bạc, ta và A Hòa rất giống nhau nhưng chung quy không phải một người, không thể làm cha mẹ vợ con A Hòa nhận mình được”.
Dung Gia Thượng không khỏi nín thở, nghe Dung Định Khôn dần lộ vẻ tàn khốc, “Cho nên, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, đem những người Dung gia đó đều giải quyết hết”.
Dung Gia Thượng hít sâu một hơi, “Cha giải quyết thế nào?”
“Không phải đã biết cả rồi sao?” Dung Định Khôn không kiên nhẫn liếc mắt một cái, “Người đàn bà đó cũng thật ngu ngốc, chồng mình cũng nhận không ra, ta hai đao liền chém chết. Vài người Dung gia càng dễ xử lý, ta chỉ đưa một bộ quần áo người bệnh đậu mùa vào nhà, bọn họ đều nhiễm. Chỉ cần đem thuốc đổ đi, không ai sống sót!”
Dung Gia Thượng như đứng trong động băng, chỉ cảm thấy cái lạnh thấu xương tràn vào người, lông tơ dựng đứng, toàn thân ớn lạnh.
“Cha có thể trốn mấy năm rồi về nhà, giả bộ ra ngoài lâu năm nên có thay đổi lớn...”
“Ai có loại kiên nhẫn đó?” Dung Định Khôn khinh thường, “Ta đã phát tài, nên cưới vợ sinh con. Dung gia dù chỉ có một chút danh tiếng ở địa phương thì vẫn hơn làm thợ xây. Nếu ta không làm Dung Định Khôn, còn có thể lấy mẹ ngươi, sinh ra ngươi à? Tiếc là, diệt cỏ không diệt được tận gốc! Đứa bé gái kia sau rơi xuống nước, Triệu Hoa An nói nó tuyệt đối không sống nổi, ta thấy phòng tuần tra không có xác, cho rằng bị chó hoang ăn nên cũng không quan tâm nữa. Hiện tại, quả thực bị người tìm tới cửa, muốn ta trả nợ! Đều là Triệu Hoa An liên lụy ta!”
Hắn giết người khác, là do người khác bức. Hắn bị trả thù, cũng là do đồng lõa làm liên lụy. Cho dù Tần Thủy Căn có bao nhiêu nợ máu, hắn vẫn là người vô tội nhất, lỗi đều là tại người khác.
Dung Gia Thượng nhìn chăm chú vào cha mình, phẫn nộ, bi thống, oán hận, thất vọng cùng vô số cảm xúc đan xen trong lòng, quả thực muốn làm lồng ngực căng nứt, khiến máu tươi trào ra ngoài.
Mà huyết mạch là thứ cắt không được. Người này là cha của anh!
“Nữ nhân Dung gia kia tìm được ngươi?” Dung Định Khôn hỏi, “Một nữ nhân, trừ bỏ việc có thể nháo một hồi bên ngoài, có thể làm cái gì? Cho cô ta ít tiền rồi đuổi đi là được rồi. Anh chị em các ngươi, bây giờ mới chỉ có hôn sự của Phương Hoa là xác định. Lúc này dù có cắn răng chịu đựng cũng phải giữ mặt mũi cho Dung gia”.
Dung Gia Thượng cảm thấy quá mức hoang đường, cười nhạo nói: “Cha, muốn giữ thể diện thì đừng làm ra mấy chuyện thất đức như thế”.
“Ngươi xem thường ta, nhưng ta mới là người nuôi lớn ngươi, nuôi cả cái Dung gia này!” Dung Định Khôn đấm giường quát, “Không có ta, các người có thể sống qua từng ấy ngày an lành thế không? Mày cho là tiền từ trên trời rớt xuống sao? Đồ vong ân phụ nghĩa, tạp chủng lòng lang dạ sói! Sao lúc đó không chết luôn với mẹ mày đi! Dung Định Khôn ta không có thứ con trai như thế! Mày không xứng làm người Dung gia!”
Dung Gia Thượng siết chặt đấm tay, cổ đã căng đến lộ cả gân xanh ra ngoài, đột nhiên đứng dậy cười lạnh: “Cha, người nói đúng, con đúng thật không phải người Dung gia. Là họ Tần mới đúng!”
Dung Định Khôn sửng sốt.
Dung Gia Thượng đi ra đến cửa, quay lại bồi thêm một câu: “Cha, cha sống trong lớp da Dung Định Khôn này hai mươi bốn năm, cũng đủ lâu rồi. Đã đến lúc cởi trả da cho người ta mà làm chính mình rồi”.
Dung Gia Thượng mở cửa ra, đại di thái đang bưng mâm thức ăn tránh không kịp, sắc mặt trắng bệch, sợ đến run rẩy.
Dung Gia Thượng chẳng hề quan tâm, vòng qua đi thẳng xuống lầu.
“Đại thiếu gia!”, Đại di thái vội kêu lên một tiếng, “Vừa rồi bệnh viện gọi điện thoại tới, nói... nói Tứ thiếu gia đi rồi...”
Cha con Dung gia vừa ồn ào đến đỏ mặt tía tai, phút chốc đều ngơ ngẩn.
Đứa nhỏ nhị di thái liều mạng sinh ra có sức khỏe kém vì sinh non, cơ thể không ổn. Từ sau mùa đông, nó bị bệnh phổi vẫn luôn phải nằm viện. Cuối năm, đứa nhỏ bệnh càng nghiêm trọng, phải cấp cứu rất nhiều lần. Nhị di thái vì đứa trẻ này đau lòng đứt ruột, đem chùa miếu quanh Thượng Hải đều bái qua một lượt, dập đầu đến trán vẫn còn mang bầm tím.
Trước mắt thấy chỉ cần chịu đựng qua những ngày lạnh giá mùa đông này, xuân về hoa nở, nhưng Tứ thiếu gia lại như ngọn đèn cạn dầu, lập lòe rồi vội tắt.
Rốt cuộc vẫn là em trai ruột, quá nửa đêm Dung Gia Thượng tự mình đến bệnh viện xử lý hậu sự.
Nhị di thái đã khóc đến hôn mê bất tỉnh, Tứ thiếu gia thân thể lạnh băng được quấn tã lót đưa đi nhà xác.
Đứa trẻ mới được tròn trăm ngày tuổi đã chết non, được chôn cất theo nghi thức đàng hoàng. Dung Gia Thượng vừa đi liên hệ nhà tang lễ, vừa thỉnh tăng nhân làm pháp sư, sau đó gọi hai mụ mụ khỏe mạnh đến khiêng Nhị di thái đã khóc ngất trở về Dung gia.
Dung Phương Lâm cùng Phương Hoa đi chơi đến nửa đêm mới về, vừa vào cửa liền nghe tin dữ. Dung phu nhân đã cười khẩy sau lưng được một lúc, tống hai đứa con gái đi nghỉ ngơi, chính mình mô phỏng điệu bộ đi an ủi Nhị di thái vài câu rồi quay về ngủ tiếp.
Nhị di thái ôm hai nữ nhi song sinh, thất hồn lạc phách nhưng thế nào cũng không chịu buông tay. Hai đứa nhỏ cũng mới bốn năm tuổi, nửa đêm đột nhiên bị gọi dậy, vừa sợ hãi vừa buồn ngủ nhưng lại không dám khóc. Đại di thái nhịn không nổi, dứt khoát kéo hai đứa bé cho nhũ mẫu đưa đi, chính mình ở lại an ủi Nhị di thái.
“Em vẫn còn trẻ, tương lai còn dài...”
“Cái gì tương lai còn dài?” Nhị di thái cười khổ, “Lão gia như vậy rồi, làm sao có thể sinh thêm con trai cho tôi? Không có con trai còn nói gì tới tương lai?”
Đại di thái lại nói: “Em lại không phải không có gì. Hai đứa con gái đợi lớn, gả cho chàng rể tốt, còn sợ không hiếu thuận em sao?”
Nhị di thái cười lạnh, “Sao biết lão gia sẽ gả cho chỗ tốt? Lại tùy tiện đem con gả gia đình không đáng tin nào đó cũng nên!”
Đại di thái thấp giọng nói: “Em, em cũng biết lão gia không ổn. Hiện tại trong nhà là đại thiếu gia quản lý. Chuyện hôn sự của nữ nhi trong nhà đương nhiên là đại thiếu gia làm chủ. Khi trước em với đại thiếu gia cũng không tính là trở mặt, hiện tại nắm chặt thời cơ mà lấy lòng. Đại thiếu gia tuy rằng tính tình lạnh nhạt nhưng đối với huynh đệ tỉ muội trong nhà vẫn luôn chiếu cố, sẽ không bạc đãi hai đứa con gái của em đâu”.
Nhị di thái nghe xong cảm thấy có lý, như ở trong bóng tối thấy được ánh sáng, một lần nữa tìm thấy phương hướng cuộc đời, rốt cuộc cũng hoàn hồn.
Một đêm ồn ào náo động, ngân hà lưu chuyển, sáng lạn phồn hoa cũng chỉ là phù du.
Đèn đuốc rực rỡ tắt đi, hoa đăng treo trên đầu cũng tháo xuống. Lại có hoa đăng bị vứt xuống vũng bùn, được những người quét dọn dùng kẹp tre nhặt lên, ném vào thùng rác.
Mà Phùng Thế Chân cũng kết thúc kỳ nghỉ dài ngày, được Mạnh Tự An đưa đến Mạnh gia bằng một chiếc xe không mấy khoa trương.
“Cô dọn ra ngoài, giải thích thế nào với lệnh tôn lệnh đường?” Mạnh Tự An hỏi.
“Tôi nói Lệ nhi cần trợ lý riêng”. Phùng Thế Chân ngồi xuống bàn ăn, tháo găng tay, tự rót cho mình một ly sữa đậu nành, “Anh trai tôi cũng nói giúp, cha mẹ tôi mới đồng ý trong khoảng thời gian này không cần về nhà”.
Mạnh Tự An đẩy một dĩa cơm chiên nóng hổi tới trước mặt cô: “Anh trai cô thực ra rất biết giác ngộ. Hắn đối với chính trị có hứng thú không?”
“Sao lại hỏi vậy?” Phùng Thế Chân khó hiểu.
Mạnh Tự An đáp, “Người của tôi nói, anh ta từ khi trở về Trung Quốc có liên hệ mật thiết với một vài người hoạt động chính trị. Anh ta có nói với cô tham gia đảng chính trị nào không?”
“Chúng tôi chưa từng thảo luận qua những chuyện thế này”. Phùng Thế Chân có chút hổ thẹn, gần đây chỉ vội vàng muốn báo thù, lại quên mất quan tâm huynh trưởng, “Có gì không ổn sao?”
“Tạm thời không có”, Mạnh Tự An nói, “Nếu cô không yên tâm, tôi cho người theo dõi hắn, xảy ra chuyện gì kịp thời báo cho cô”.
“Cảm ơn Thất gia”, Phùng Thế Chân nói.
“Dương tiên sinh tới rồi”, người làm đến báo.
Dương Tú Thành cầm cặp da tiến vào: “Quân đội Trương đại soái cùng Tào đại soái sáng nay 7 giờ ở Đông Pha khai hỏa, đánh nhau rồi”.
“Cuối cùng cũng tới năm mới”, Phùng Thế Chân châm biếm, “Đầu năm mở màn rực rỡ như vậy, năm nay khẳng định rất náo nhiệt đây”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]