Edit: Joly
Sau lễ Laba là đêm giao thừa. Khắp nơi đều nghỉ lễ, mọi người đã làm việc vất vả cả năm trời, giờ cuối cùng cũng được về quê đoàn tụ với người thân.
Phùng Thế Chân trở về Thượng Hải để tìm cha ruột của mình. Sau khi chôn cất cha mẹ ruột, cô tranh thủ ngày nghỉ phép năm, cô đã cùng gia đinh ăn một cái tết đầm ấm.
Phùng gia đã có một năm cực kỳ khổ sở, từ sống trong cảnh tuyệt vọng đến tận cùng, đến cả gia đình được đoàn tụ, đầy đủ cơm ăn áo mặc như hôm nay. Nhìn lại cả năm nay, cả gia đình không khỏi thở dài ngao ngán. May mắn thay, bây giờ quả thật khổ cam lai. Phùng Thế Huân đã có một công việc, với mức thu nhập ổn định. Ông Phùng cũng đã bỏ thuốc lá, cơ thể đang tốt lên từng ngày. Phùng Thế Chân cũng đã tìm thấy người thân, chôn cất cha mẹ của mình.
Các anh chị em nhà họ Phùng đều ngầm hiểu, trong thời gian nghỉ phép này, họ sẽ yêu thương cha mẹ thật nhiều, thể hiện tấm lòng hiếu thảo của mình.
Vào ngày mồng 3 Tết, bà Tiền được Phùng Thế Chân đưa đến nhà để dùng bữa tối, nhân tiện giới thiệu bà với Phùng gia. Bà Tiền nắm lấy tay Phùng thái thái, mắt đỏ hoe nói: "Chị, vợ chồng chị quả là nhân hậu hiếm có, tôi về sẽ lập một vị trường sinh cho chị, ngày nào cũng thắp hương, cầu xin Bồ tát phù hộ Phùng gia thịnh vượng và khỏe mạnh."
Phùng gia thấy bà Tiền tuy nghèo nhưng biết đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3080081/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.