Chương trước
Chương sau
Edit: Joly

Sau lễ Laba là đêm giao thừa. Khắp nơi đều nghỉ lễ, mọi người đã làm việc vất vả cả năm trời, giờ cuối cùng cũng được về quê đoàn tụ với người thân.

Phùng Thế Chân trở về Thượng Hải để tìm cha ruột của mình. Sau khi chôn cất cha mẹ ruột, cô tranh thủ ngày nghỉ phép năm, cô đã cùng gia đinh ăn một cái tết đầm ấm.

Phùng gia đã có một năm cực kỳ khổ sở, từ sống trong cảnh tuyệt vọng đến tận cùng, đến cả gia đình được đoàn tụ, đầy đủ cơm ăn áo mặc như hôm nay. Nhìn lại cả năm nay, cả gia đình không khỏi thở dài ngao ngán. May mắn thay, bây giờ quả thật khổ cam lai. Phùng Thế Huân đã có một công việc, với mức thu nhập ổn định. Ông Phùng cũng đã bỏ thuốc lá, cơ thể đang tốt lên từng ngày. Phùng Thế Chân cũng đã tìm thấy người thân, chôn cất cha mẹ của mình.

Các anh chị em nhà họ Phùng đều ngầm hiểu, trong thời gian nghỉ phép này, họ sẽ yêu thương cha mẹ thật nhiều, thể hiện tấm lòng hiếu thảo của mình.

Vào ngày mồng 3 Tết, bà Tiền được Phùng Thế Chân đưa đến nhà để dùng bữa tối, nhân tiện giới thiệu bà với Phùng gia. Bà Tiền nắm lấy tay Phùng thái thái, mắt đỏ hoe nói: "Chị, vợ chồng chị quả là nhân hậu hiếm có, tôi về sẽ lập một vị trường sinh cho chị, ngày nào cũng thắp hương, cầu xin Bồ tát phù hộ Phùng gia thịnh vượng và khỏe mạnh."

Phùng gia thấy bà Tiền tuy nghèo nhưng biết đối nhân xử thế, cũng mừng cho con gái. Phùng thái thái cũng có sự ích kỷ. Bây giờ cha của Thế Chân cũng được xác nhận là đã chết, trong gia đình chỉ còn một người dì, vậy từ nay về sau vẫn phải ở lại nhà Phùng gia. Vì vậy, nhân lúc Phùng Thế Chân vào bếp để rửa bát, Phùng thái thái kéo con trai lớn sang một bên.

“Con và Thế Chân định thế nào?” Phùng thái thái hỏi thẳng vào vấn đề.

Phùng Thế Huân bối rối, "Con và Thế Chân là sao?"

Phùng thái thái vỗ vai con trai, "Con cũng không còn trẻ, các anh em họ đã có mấy đứa con. Thế Chân năm nay cũng đã hai mươi lăm, không thể chậm trễ hơn được. Đừng nghĩ rằng mẹ không nhìn ra. Trước đây, khi giới thiệu bạn trai cho Thế Chân, con ai cũng chê, lâu lâu lại lén nhìn con bé, ánh mắt giống như khi cha nhìn mẹ vậy!

Phùng Thế Huân đỏ mặt. Chàng thanh niên cao lớn lúng túng, xấu hổ không nói nên lời.

Phùng thái thái cười và nói: “Mặc dù hai người lớn lên cùng nhau, nhưng cả hai đều biết rằng mình không phải là anh em ruột, hai đứa xứng về ngoại hình, tính cách cũng hợp. Thê Chân là một tay mẹ nuôi dưỡng, rất hợp ý mẹ. Con quen người khác, trong mắt mẹ vẫn không bì được với Thế Chân. Bây giờ cha mẹ của Thế Chân đã được tìm thấy, lại có một người dì đại diện bên nhà gái, đây là thời điểm thích hợp để hỏi cưới."

"Mẹ ..." Phùng Thế Huân lúng túng ho, "Con ... Thế Chân còn chưa biết."

"Vậy thì hãy tìm cơ hội để nói chuyện với nó." Phùng thái thái nói, "Cô gái như Thế Chân, không phải mẹ khoe khoang, dù tuổi đã hơi lớn, sơ sơ cũng có hơn trăm nhà muốn hỏi cưới. Con đang có thuận lợi về cự ly, nhất định không để mất cơ hội này."

Phùng Thế Huân cười cười: "Mẹ nói cứ như Thế Chân đã là vợ của con vậy."

“Con cứ đắc ý đi.” Phùng thái thái gật đầu với con trai, “Mẹ nói cho con nghe, nếu con không giành được mà để Thế Chân chạy trốn cùng mấy tên khác, thì con biết tay với mẹ và cha con! "

“Đừng hối con.” Phùng Thế Huân nói với một nụ cười gượng gạo, “Con thực sự không rõ Thế Chân đang nghĩ gì. Tất cả đều tùy thuộc vào duyên phận”.

Phùng Thế Chân đang ở trong bếp dùng nước nóng để rửa chậu và bát đĩa. Giữa làn sương, Phùng Thế Huân ngập ngường bước vào, nhẹ nhàng ngồi xuống để giúp cô rửa chén.

Phùng Thế Chân cười nói: "Nếu sau này anh kết hôn mà vẫn có thể như thế này mỗi ngày, thì chị dâu thật có phúc."

Dũng khí mà Phùng Thế Huân trong chốc lát đã mất đi một nửa, anh tức giận nói: "Ai mà biết chị dâu của em bây giờ ở đâu? Còn không biết là cô ấy đã sinh ra chưa."

“Này!” Phùng Thế Chân tức giận nói, “Anh đã hai mươi tám rồi đó!”

Phùng Thế Huân mỉm cười và hỏi, "Chỗ Mạnh Tự An, em định làm đến khi nào?"

“Khi nào báo được thù thì em sẽ kết thúc.” Phùng Thế Chân nói, “Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì chỉ cần một hoặc hai tháng. Anh đừng nói với cha mẹ”.

“Làm gì dám?” Phùng Thế Huân nói, “Nếu mẹ biết sẽ sợ đến chết, còn cha sẽ rất đau buồn.”

“Không phải đều là vì Phùng gia.” Phùng Thế Chân nhẹ nhàng nói, “Nói đúng ra, thù hận của Dung gia chúng ta vẫn còn nhiều.”

“Dung gia chúng ta...” Phùng Thế Huân lẩm bẩm.

“Anh vẫn chưa quen à?” Phùng Thế Chân chế nhạo, “Em cũng không quen, không biết sau khi Gia Thượng lấy lại họ Tần, sẽ tên là gì.”

m thanh của từ "Gia Thượng" nghe thật tình cảm, cho dù Phùng Thế Huân không biết về chuyên của Dung Gia Thượng và Phùng Thế Chân ở Bắc Bình, anh vẫn cảm thấy quen tỵ: "Cha cậu ấy tên là Tần Thủy Căn, cậu ấy có thể lấy tên là Tần Cẩu Đan."

Phùng Thế Chân cười lớn, đánh nhẹ vào người anh trai.

Phùng Thế Huân nhìn khuôn mặt tươi cười như trăng sáng, cảm thấy có bối rối. Sau khi im lặng nhìn chằm chằm một lúc, Phùng Thế Huân nói, "Bệnh viện có chương trình đến bệnh viện bên New York ở Mỹ để nghiên cứu thêm, anh đã trúng tuyển."

Phùng Thế Chân ngạc nhiên: "Thật sao? Giỏi quá! Sao anh không nói sớm!"

Cô đinh đứng dậy nói với cha mẹ. Phùng Thế Huân kéo cô lại và nói, "Đừng vội, anh còn nhiều điều để nói. Dự án này được tài trợ rất tốt, còn có thể được trả lương như một thực tập sinh tại bệnh viện, vì vậy anh có thể mang theo một thành viên trong nhà. Thế Chân, em muốn đi với anh đến Mỹ không? "

Phùng Thế Chân ngạc nhiên, một lúc sau, cô nói: "Đi Mỹ? Hai chúng ta? Cha mẹ thì sao? Phải có người chăm sóc họ."

"Bạn có thể nhờ người chăm sóc họ. Chị dâu Tam Đường là góa phụ ở quê với cháu trai. Anh muốn mời cô ấy đến Thượng Hải." Phùng Thế Huân nói, "Anh sẽ học ở đó nửa năm. Nếu kết quả thực tập tốt, anh có thể ở lại”

"Đương nhiên là tốt cho anh rồi." Phùng Thế Chân cười, "Nhưng em đi thì làm gì đây? Làm mẹ của anh sao? Ai rồi cũng lấy vợ, anh không thấy đưa em gái đi hơi kì sao?"

Phùng Thế Huân nắm lấy tay Phùng Thế Chân, nhìn thẳng vào mắt cô, ngập ngừng thì thầm, "Em có thể ... Em có thể làm ..."

“Anh!” Phùng Thế Chân rụt bàn tay ướt đẫm lại, nghiêm nghị nói, “Em biết anh không yên tâm để em lại Thượng Hải, nhưng anh em trưởng thành rồi cũng phải chia lìa, lập gia đình riêng cho mình. Anh đừng lo lắng về em, hãy tập trung hơn vào công việc cả đời của anh. Cha mẹ đang chờ đợi để được bế cháu. Em là con gái, có thể ở nhà này bao nhiêu năm nữa? Sau này, vẫn phải dựa vào chị dâu để quản lý việc nhà.”

Đầu óc nóng hổi của Phùng Thế Huân dần hạ nhiệt trước lời của cô.

Lời nói của Phùng Thế Chân rất tinh tế nhưng rõ ràng, cô chỉ coi anh như một người anh, không hề có ý ​​gì khác. Dù đã biết trước kết cục này từ lâu nhưng anh vẫn không tránh khỏi cảm giác hụt ​​hẫng xen lẫn đau đớn như kim châm.

Vẻ thất vọng, bối rối và hối hận đều hiện rõ trên gương mặt Phùng Thế Huân. Phùng Thế Chân cũng cảm thấy rất xấu hổ nên đành vùi đầu vào rửa bát, giả vờ như không nhìn thấy.

Nếu không vì điều này, họ có thể tiếp tục là anh em của nhau mà không lấn cấn gì. Phùng Thế Chân trân trọng tình cảm của Phùng gia, cô cũng không muốn mất một người anh tốt như Phùng Thế Huân.

Sau một lúc, Phùng Thế Huân dần lấy lại bình tĩnh, chủ động chuyển chủ đề và nói: "Hai ngày nữa là tết Nguyên Tiêu sẽ có lễ hội đèn lồng ở công viên Chiêu Phong. Chúng ta cùng dì đến xem đi. Cha cũng ít khi chịu ra ngoài, lại là ban đêm, thật là dịp thích hợp.”

“Được!” Phùng Thế Chân cười, “Từ khi anh ra nước ngoài, nhà chúng ta đã lâu không cùng nhau xem đèn.”

Chương 148 – này mới dô chương nè, phần trên là giới thịu thôi, dm tác giả chơi iem =(((((((

Vào tết Nguyên Tiêu, dì Tiền đến sớm cùng làm bánh bao với Phùng gia. Sau bữa tối, Phùng Thế Huân mượn xe của đồng nghiệp, đưa cả nhà ra ngoài ngắm đèn.

Công viên Chiêu Phong được trang hoàng rực rỡ, những chiếc đèn lồng treo trên mái hiên dọc đường đi, lủng lẳng dải đầy mê hoặc, đung đưa nhẹ trong gió, lấp lánh như những viên ngọc trai trong đêm. Công viên chật ních người, già trẻ lớn bé đều đến xem đèn lồng, đâu đâu cũng có tiếng cười nói rôm rả.

Ánh đèn đêm rực rỡ, làm say lòng người. Những quân phiệt chiến đấu bên ngoài thành, các quốc gia phương Tây đang để mắt đến họ, dường như không tồn tại.

Các trưởng bối gương mặt rạng rỡ, hạnh phúc, đặc biệt là ông Phùng. Kể từ khi bị thương ông đã không ra ngoài, một phần vì sức khỏe không tốt, một phần vì sợ mọi người nhìn thấy dung mạo xấu xí của mình. Lúc này trời đã tối, ông đội mũ, quàng khăn, không lo vết sẹo trên mặt sẽ làm người khác hoảng sợ. Trên đường đi, ông đoán trúng liên tiếp ba bốn câu đố, không chỉ có được hai chiếc đèn mà còn trúng được một loạt đồ. Những đứa trẻ và người già không ngừng khen ngợi ông khiến ông Phùng rất vui vẻ.

Đi loanh quanh mỏi chân, cả nhà tìm một quán trà để ngồi nghỉ ngơi.

ông Phùng rất vui và nói: "Khi hai đứa còn nhỏ, gia đình ta hay đến đây để ngắm đèn trong dịp Tết Nguyên Tiêu. Thế Huân nhất định đòi ăn hạt dẻ tẩm đường, còn Thế Chân thì thích kem. Lần nào cũng đòi cha, phải ăn bằng được mới chịu về. "

Thế Huân cũng cười, chọc cô em gái “Trời lạnh thế này mà còn ăn kem được, đến khi miệng tím hết mới chịu thôi”.

“Lại vu khống em.” Thế Chân nhảy dựng lên, “Em đi mua ít đồ ăn rồi quay lại liền.”

Trong công viên có một vườn bách thú, ở trước cổng một ông già bán hạt dẻ tẩm đường. Lễ tết như hôm nay ông rất đông khách. Phùng Thế Chân phải xếp hàng dài để mua một bịch. Cô chen ra khỏi đám đông, cầm những viên hạt dẻ nóng hổi đang bốc khói, quay trở lại quán trà.

Như thể hai con tym được kết nối, đám đông náo nhiệt lúc này tản ra, Dung Gia Thượng đứng ở đối diện đường nhìn qua cô.

Cả sân rực rỡ ánh đèn, ai ai cũng cười nói rôm rả. Người đi bộ cầm chiếc đèn trong tay đi ngang qua hai người, ánh đèn vàng ấm áp soi rõ hai gương mặt thẫn thờ.

Sau một lúc, Phùng Thế Chân nở một nụ cười.

Dung Gia Thượng liếc ngang nhìn hai cô em gái đang đi theo Ngũ Vân Trì đoán câu đố, sải bước về phía Phùng Thế Chân. Không đợi Phùng Thế Chân lên tiếng, anh đã kéo cô đi về phía nơi vắng vẻ ít người qua lại.

Phùng Thế Chân cầm hạt dẻ tẩm đường trong một tay, lảo đảo phía sau Dung Gia Thượng, bị kéo đến một khu tối trong vườn. Cô chưa kịp đứng vững, Dung Gia Thượng đã ôm lấy vai cô, đè cô vào thân cây, cúi đầu hôn cô.

Phùng Thế Chân giật mình trong giây lát, nhưng không phản kháng. Anh ôm chặt lấy cô, đôi môi nóng bỏng, ngọt ngào như hạt dẻ. Cô cũng rất nhớ anh, nhẹ nhàng đáp lại, cuốn lấy môi anh.

“Đáng ghét…” Một giọng nói vang lên, khiến hai người giật mình.

Ở nơi nào đó trong vườn, cũng có một đôi trai gái đang hẹn nhau dưới bóng tối.

Dung Gia Thượng và Phùng Thế Chân thở phào, mặt họ nóng như lửa đốt. Trong màn đêm, hai đôi mắt ươn ướt trao nhau, chứa đựng biết bao cảm xúc diễn tả thành lời.

Dung Gia Thượng nắm lấy tay cô, kéo đi ra xa một chút. Gặp một gian nhà nhỏ, cả hai bước vào.

Không có bóng đèn, bóng tối lại trở lại. Sau đó Phùng Thế Chân mới nhận ra thời tiết đêm nay trong xanh, bầu trời đầy sao rực rỡ, giống như một thiên thể bằng thủy tinh nạm ngọc.

Dung Gia Thượng nhìn cô đang ngắm bầu trời đầy sao, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, muốn nói nhưng bỗng dưng không biết nên nói gì.

Trong lúc do dự, Phùng Thế Chân quay mặt sang một bên, khóe miệng nở một nụ cười, ánh sao lạnh lẽo phản chiếu trong mắt anh, như thể một ngôi sao băng quét ngang bầu trời.

“Tờ giấy nợ đó, cha anh nhận được chưa?”

Tất cả sự tình tứ đều tan tành vì câu hỏi tưởng chừng như vô tình này, sắc mặt Dung Gia Thượng tối sầm, như bị một cái búa đập mạnh vào ngực, xương cốt tan nát, máu bắn ra, đau đến không chịu nổi.

Cô ấy ... đã biết rồi sao.

Dung Gia Thượng hít một hơi thật sâu và nói: "Nhận được rồi."

"Ông ấy không nhận ra nó phải không?"

"Ông ấy bây giờ chỉ toàn cáu kỉnh chửi bới, không có cách nào để nói chuyện được." Gân xanh trên trán của Dung Gia Thượng lộ ra. Sự vô liêm sỉ của người cha và món nợ máu mà ông phải gánh khiến anh cảm thấy vô cùng xấu hổ trước người mình yêu.

“Ông ấy không nhận ra cũng không sao.” Phùng Thế Chân lấy một hạt dẻ, nghịch nó giữa các ngón tay, “Dù sao đi nữa, khoản nợ này đã được ông trời ghi lại, sau này cũng sẽ trả lại thôi.”

“Ông ấy không nhận ra, nhưng anh nhận ra.” Dung Gia Thượng hít một hơi thật sâu để giảm bớt sức nặng như đá đè trên ngực, “Dung gia do anh làm chủ, em muốn anh bù đắp như thế nào?”

“Sao anh bù đắp được?” Phùng Thế Chân chế nhạo, hỏi ngược lại, "Anh đinh giao cha anh đem ra tòa sao? Anh định bồi thường Tôn gia của em như thế nào? Cứ coi như người ngoài Dung gia không may bị tai nạn chết, mẹ ruột của em vẫn bị cha anh giết chết! Anh định làm gì?" Làm thế nào để đền bù cho mẹ ruột của em? "

Dung Gia Thượng im lặng.

Phùng Thế Chân hừ một tiếng, xoay người rời đi.

“Được rồi!” Giọng nói chắc nịch của anh đầy quyết tâm.

Phùng Thế Chân dừng lại, bối rối quay lại, nhìn với vẻ hoài nghi.

Dung Gia Thượng nhìn cô, khuôn mặt gầy đi trông thấy, đôi mắt sáng ngời, không còn chút do dự, càng không có ngượng ngùng. Anh giống như một cái cây, đứng thẳng, tắm trong ánh sao.

“Anh sẽ khiến cha phải thú nhận tội lỗi của mình.” Dung Gia Thượng nói một cách bình tĩnh và thận trọng, “Phương Hoa và Vân Trì sẽ kết hôn vào ngày 22 tháng sau. Sau khi kết hôn, họ sẽ đến Quảng Châu sống. Anh cũng định đưa Phương Lâm sang Mỹ du học. Sau đó, anh sẽ đích thân tổ chức một cuộc họp báo để cha phải thừa nhận tất cả những gì ông ấy đã làm."

Phùng Thế Chân cảm thấy mình bị ảo giác, không tin những gì mình nghe thấy.

“Anh hứa với em, Thế Chân.” Giọng nói nhẹ nhàng của Dung Gia Thượng rất êm đềm trong màn đêm tĩnh lặng "Anh thấy mệt mỏi với tất cả những việc này. Trước đây, anh nghĩ công việc kinh doanh của Dung gia dù nó có tai tiếng đến đâu, đều được xây dựng dựa trên sự chăm chỉ của cha mẹ, bắt đầu từ hai bàn tay trắng. Vì vậy, với tư cách là người thừa kế, anh có nghĩa vụ duy trì và tiếp tục nó. Nhưng bây giờ thì sao? Giết người cướp con, phá cửa đóng then cài, chặt đầu phụ nữ và trẻ em ... Dung gia — à không, mỗi viên gạch của Tần gia đều thấm đẫm máu của Dung gia. Anh lớn lên trên dòng máu này… Đã lâu anh không về nhà, vì trong nhà anh luôn ngửi thấy mùi máu tanh. Anh luôn tự hỏi liệu có xác chết nào được giấu trong những bức tường đó không ... "

Phùng Thế Chân về phía anh một bước, "Gia Thượng, anh..."

“Anh không phải đang cố lấy cảm tình của em.” Dung Gia Thượng điềm nhiên mỉm cười với Phùng Thế Chân “Mỗi lần anh đến thăm cha, ông ấy như một bóng ma khi gục trên giường sau khi hút một điếu thuốc. Anh chỉ cảm thấy rất sợ hãi, toát mồ hôi lạnh, anh sợ sau này mình sẽ trở thành như thế này, các con anh cũng sẽ đứng bên giường bệnh kinh tởm như anh, thầm mong rằng tôi sẽ chết sớm. Đây là không phải những gì anh muốn! Không phải ... "

Phùng Thế Chân mấp máy môi, tiến thêm một bước.

"Chiếc áo mà em đưa cho anh luôn ở trên bàn của anh. Khi anh nhìn vào nó, anh nhớ lại những gì em đã nói với anh lúc đó." Dung Gia Thượng nhìn chằm chằm vào Phùng Thế Chân "Bây giờ anh đã hiểu điều này may mắn thế nào. Có điều, anh luôn làm em thất vọng."

“Anh không có.” Phùng Thế Chân thở dài, đưa tay lên vuốt nhẹ lên má anh, ánh mắt yêu thương vô hạn, “Anh đang vì em mà chống lại cả thế giới. Em thực sự rất ích kỷ, làm anh khó xử. "

“Anh cũng đang làm việc đó vì mình.” Dung Gia Thượng cụp mắt xuống, chạm vào trán Phùng Thế Chân, vẻ mặt đầy lưu luyến, "Anh không có toàn quyền kiểm soát công ty và các ngành khác. Các cổ đông ..."

“Em không quan tâm đến tài sản của gia tộc nhuốm máu người thân.” Phùng Thế Chân dứt khoát ngắt lời anh, "Em cũng không cần anh đưa cho em. Tôi có thể tự lấy lại thứ mình muốn."

"Thế Chân..." Dung Gia Thượng trở nên bất an.

Phùng Thế Chân nắm lấy cổ áo anh, kiễng chân lên, hôn nhẹ lên môi anh.

“Em sẽ không làm anh thất vọng.”

Phùng Thế Chân nhanh chóng rời khỏi công viên, quay trở lại đám đông. Phùng Thế Huân đợi không thấy cô về, liền ra ngoài tìm kiếm, tình cờ gặp được.

"Sao em lại đến đây?"

Phùng Thế Chân nói: “Lúc nãy hàng xếp đợi mua hạt dẻ dài quá, em sốt ruột nên đi tìm quầy hàng khác, không ngờ cũng rất đông người đợi nên chờ hơi lâu. "

“Ăn hạt dẻ ngào đường thật phiền phức.” Phùng Thế Huân mỉm cười kéo cô đi về phía quán trà.

Dung Gia Thượng đứng bên rừng cây, nhìn bóng Phùng Thế Chân bị đám đông nhấn chìm. Anh cúi đầu, trong lòng bàn tay đặt một hạt dẻ vẫn còn ấm nóng, tỏa ra hương thơm ngọt ngào quyến rũ, như tượng trưng cho tương lai tươi sáng mà anh đã có trong tay.

Dung Gia Thượng bước vào sảnh Tây. Trong phòng ngủ trên tầng hai, một bài hát đang phát trên máy quay đĩa, Dung Định Khôn ngồi bơ phờ trên giường, không biết ông có đang nghe không. Đại di thái thái ngồi trên ghế sô pha đan áo len, vừa nhìn thấy Dung Gia Thượng bước vào, bà vội vàng đứng dậy.

“Dì Vương đã rất vất vả rồi.” Dung Gia Thượng nói, “Để con nói nhà bếp nấu một tô hoành thánh.”

“Không sao đâu.” Bà biết Dung Gia Thượng có chuyện muốn nói với Dung Định Khôn, “Nhà bếp đang nghỉ lễ, lão gia cũng chưa ăn tối, để dì làm thêm một tô rồi mang lên. "

Khi thái thái vừa đi khỏi, Dung Gia Thượng ngồi trên ghế sô pha, đưa tay vặn nhỏ âm lượng của máy hát.

Anh nhìn người cha với đôi mắt đờ đẫn và nói: "Cha, con gái của Dung Định Khôn thật chưa chết. Cô ấy đến để trả thù."

Đôi mắt của Dung Định Khôn run lên, ông quay sang con trai mình.

“Con muốn biết chi tiết của mọi việc.” Dung Gia Thượng nói, “Lúc đó thực sự đã xảy ra chuyện gì?”

“Nó chưa chết?” Giọng của Dung Định Khôn khàn khàn, đờm lăn trong cổ họng, càu nhàu, “Nó muốn gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.