Việc nghỉ ngơi của Mạnh Tự An vẫn rất lành mạnh. Ngay cả khi ở một nơi khác, hắn vẫn thức dậy đúng giờ lúc 6 giờ sáng. Sau khi uống một tách cà phê đen, hắn xuống bơi ở hồ bơi nước nóng của khách sạn.
Hồ bơi vào sáng sớm rất yên tĩnh, Mạnh Tự An là khách duy nhất. Hắn bơi tới bơi lui bảy tám vòng, khi ngước đầu khỏi mặt nước, hắn thấy trên bờ lấp ló một đôi chân thon thả mang đôi tất len. Hắn đứng hẳn dậy, nhìn thấy Phùng Thế Chân đứng bên hồ bơi, với đôi mắt hằn rõ ánh xanh, rõ ràng là cô đã không ngủ cả đêm.
Mạnh Tự An lau nước trên mặt, cười toe toét với Phùng Thế Chân.
"Cô đến sớm hơn tôi nghĩ."
“Chim thức sớm mới bắt được sâu”. Phùng Thế Chân nói
Mạnh Tự An từ bể bơi đi lên, những giọt nước sáng bóng trượt xuống cơ bắp khỏe khoắn. Phùng Thế Chân bối rối quay đi, tay đưa chiếc khăn tắm cho hắn.
Mạnh Tự An cười thích thú.
Phùng Thế Chân phớt lờ nụ cười của hắn và nói: "Tôi đến tìm anh, không có nghĩa là tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho anh. Hai chúng ta đã thanh toán xong nợ nần. Tôi chỉ muốn tìm ra chân tướng của sự việc."
“Sau khi biết sự thật thì sao?” Mạnh Tự An vừa lau mình vừa hỏi, “Dù Dung Định Khôn có phải là cha ruột của cô hay không, nhưng cha ruột của cô đã giết mẹ ruột của cô và còn muốn giết cô. Cô định sẽ làm gì?"
Phùng Thế Chân lạnh lùng nói: "Đợi tôi ra tay, anh sẽ biết tôi làm gì."
Mạnh Tự An mỉm cười, quàng khăn tắm qua eo rồi đi về phía phòng tắm.
“Cho chuẩn bị máy bay, chúng ta sẽ khởi hành trong vòng một giờ.” Mạnh Tự An ra lệnh, sau đó quay sang Phùng Thế Chân nói, “Tôi hy cô đã đóng gói hành lý.”
Một giờ sau, Mạnh Tự An và Phùng Thế Chân ngồi đối diện bàn ăn trong cabin, thuộc hạ đã bày bữa sáng còn nóng hổi trên bàn.
Máy bay cuối cùng đã leo lên khỏi những đám mây. Mặt trời chói cháng xuyên qua toàn bộ cabin như một mũi tên vàng. Trời xanh trong vắt như pha lê bao bọc biển mây mênh mông, chiếc máy bay tư nhân nhỏ bé giống như một chú chim lẻ loi lạc đường.
Phùng Thế Chân nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, có chút mất hồn.
Trong khi phết mứt vào bánh mì nướng, Mạnh Tự An nói: "Dung Định Khôn bây giờ bị liệt nửa người, Dung gia hiện đang do đại thiếu gia nắm quyền. Còn Dung gia rốt cuộc là Dung hay là Tần gia? Tôi nghĩ rằng Dung Gia Thượng cũng đang thắc mắc về vấn đề này. "
Phùng Thế Chân hoàn hồn, cầm tách cà phê đen, lười biếng cởi giày, co người trên ghế sô pha. lật xem tờ báo lá cải ở Thượng Hải. Các mặt báo tràn ngập tin Dung Gia Thượng cắt băng khánh thành cho Văn Xuân Lý Người đàn ông trong ảnh đẹp trai ngời ngời, đôi mày rậm và cặp mắt sáng, không chút lạnh lùng hay kiêu ngạo. Anh đã trưởng thành đến mức không còn tìm thấy bóng dáng của chàng trai áo trắng ngơ ngác của nửa năm trước.
Phùng Thế Chân thất vọng che tờ báo, nói: "Họ Tần rốt cuộc là chuyện gì? Dung gia năm nào cũng về quê để thờ cúng tổ tiên. Nếu như họ không phả họ Dung, chẳng phải là đang cúng cho tổ tiên người khác sao? Làm sao một người keo kiệt như Dung Định Khôn lại có thể chịu được tổn thất này? "
Mạnh Tự An nói: "Người ta nói Dung Định Khôn vốn là con ngoài giá thú của nhà họ Dung, đến tận tuổi thiếu niên mới biết được tổ tiên của mình, vì vậy mới có hai tên. Ban đầu được đặt theo nhà ông ngoại, tên là Tần Thủy Căn.”
“Anh tin?” Phùng Thế Chân hỏi.
Mạnh Tự An giễu cợt không trả lời, nói: "Nếu muốn biết sự thật, ngoài việc tự mình hỏi Dung Định Khôn, cô chỉ có thể hỏi Triệu Hoa An."
Phùng Thế Chân nói: "Triệu Hoa An đã dốc lòng làm việc cho Dung Định Khôn, hắn nhất định phải biết gốc gác của Dung Định Khôn. Huống hồ, theo như tôi quan sát, hắn có thể là thuộc hạ trung thành của Dung Định Khôn từ ban đầu, nhưng bây giờ hắn lại có tình cảm không rõ ràng với Dung Thái Thái. Dung Định Khôn bây giờ là một kẻ vô dụng, tôi tin rằng hai người họ sẽ sớm thành một cặp.”
Mạnh Tự An thấy thật thú vị, không thể không cười.
“Vẫn còn nhiều kẽ hở trong vấn đề này." Phùng Thế Chân lại nói, "Làm thế nào để chứng minh cặp đôi trong bức ảnh là Dung Định Khôn và mẹ ruột của tôi? Làm thế nào để chứng minh tôi lại là con gái ruột của Dung Định Khôn? Làm thế nào để chứng minh Dung Định Khôn này là người trong bức ảnh? Chỉ dựa một bức ảnh mà đưa ra kết luận là không chính xác. "
Mạnh Tự An nghịch chiếc thìa cà phê, gật đầu nói: "Cái tên nhà họ Tiền kia hẳn là một nhân chứng. Đúng hay sai, gặp trực tiếp hỏi thì mới biết. Thật không may, tôi chậm hơn một bước, tên đó đã bị Dung Gia Thượng bắt đi. Nếu có chuyện gì bất lợi cho Dung Định Khôn, e rằng Dung Gia Thượng sẽ diệt khẩu để cứu lấy thể diện của Dung gia. Nhưng yên tâm, ta cũng phái người đi cướp lại. Cướp được không, hai ngày nữa sẽ có tin tức. "
Phùng Thế Chân lo lắng gật đầu, bất giác cúi đầu xuống, tiếp tục lật xem tờ báo.
Mạnh Tự An nhìn khuôn mặt u sầu của Phùng Thế Chân, đột nhiên nói: "Thật trùng hợp, khi Dung Định Khôn phóng hỏa đốt cháy Văn Xuân Lý, hắn chắc hẳn sẽ không bao giờ nghĩ rằng con gái của gia chủ sẽ có quan hệ mật thiết với hắn ta."
Phùng Thế Chân nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Tự An: "Thất gia, không phải ngẫu nhiên mà anh lại chọn tôi đúng không?"
Mạnh Tự An nhìn chằm chằm Phùng Thế Chân, im lặng một lúc, đôi mắt của hắn đầy suy tư, sau đó từ từ mỉm cười.
"Tôi không phải nhà tiên tri. Làm sao tôi có thể biết cô có quan hệ này với Dung gia? Tuy nhiên, tôi đã chọn cô từ trong nhóm nạn nhân để huấn luyện. Cô nghĩ rằng cô đi nhầm phòng khách sạn. Cô đã bao giờ nghi ngờ rằng người phục vụ mà cô hỏi đã cố tình lừa cô chưa? "
Phùng Thế Chân sửng sốt, "Anh cho người dẫn tôi vào phòng riêng của anh!"
Mạnh Tự An cong môi cười.
Phùng Thế Chân hiểu ra, cười lạnh: "Thì ra là Thất gia đi nước cờ sớm hơn tôi vài bước. Vậy thì tôi phải hỏi, tại sao lại là tôi?"
“Tại sao lại là cô.” Mạnh Tự An nhìn chằm chằm vào Phùng Thế Chân “Cô nổi bật giữa đám người mà tôi đi khảo sát. Tôi nhìn ra được đặc điểm của cô, tôi thấy ở cô rất nhiều điều. Kiên trì, bền bỉ, thông minh, được giáo dục tốt ... cô được định sẵn để làm việc lớn, và tình cờ lại hữu dụng với tôi."
“Đó là đầu tiên tôi được khen xinh như hoa.” Phùng Thế Chân khẽ khịt mũi.
“Hai chúng ta ngay từ đầu đã có quan hệ đôi bên cùng có lợi.” Mạnh Tự An nói, “Cô là một cô gái trẻ, nên mới bị tình yêu làm cho đau khổ. Tôi đã từng thất vọng về cô, nhưng bây giờ tôi đã hiểu ra. Là người, ai cũng có yếu điểm. Thế Chân, cô vẫn còn con đường dài phía trước. Hãy tin tưởng ở tôi. "
Phùng Thế Chân im lặng trầm ngâm.
“Tại sao lại thích hắn ta đến vậy?” Mạnh Tự An đột nhiên hỏi.
“Gì cơ?” Phùng Thế Chân nhìn sang, “Gia Thượng?
Mạnh Tự An cho biết: "Hắn còn quá non nớt, ngây thơ, hơn nữa lại còn lạc lối. Hay là do cô đã quen với việc làm giáo viên, nên cô không thể cưỡng lại được khi gặp một nam nhân cần sự hướng dẫn và yêu thương?"
Phùng Thế Chân không quen thảo luận về đời sống tình cảm của mình với một người khác giới. Nhưng đây là nhược điểm của việc đi máy bay riêng. Họ bị mắc kẹt trong một không gian hẹp, không có nơi nào để đi. Nếu một người thiếu hiểu biết thì người còn lại phải cắn răng chịu đựng, không còn chỗ thoát.
“Tôi chưa phân tích tình cảm của chúng tôi nhiều.” Phùng Thế Chân nói, “Tình yêu không biết bắt nguồn từ đâu, cứ tự nhiên đến, rồi ngày càng sâu đậm. Anh thấy anh ấy thật ngây thơ và non nớt, nhưng tôi nghĩ anh ấy thật thuần khiết. Anh nghĩ rằng anh ấy đang lạc lối, nhưng tôi nghĩ anh ấy đã dũng cảm tích cực tìm kiếm hướng đi cho mình. Anh ấy không phải là một người đàn ông trưởng thành hoàn toàn, không giống như Thất Gia, anh đã là một thành phẩm hoàn hảo, còn anh ấy thì không. Nhưng tôi cũng không hoàn hảo. Hai chúng tôi ở bên nhau, cùng nhau lớn lên, vì nhau mà trở nên tốt hơn. Hai người không hoàn hảo cùng nhau trở thành một cá thể mới hoàn hảo. "
Mạnh Tự An nhìn cô im lặng.
Phùng Thế Chân cười, lật tờ báo và nói: "Một số phụ nữ thích việc sau một đêm sẽ nhận được thành phẩm hoàn hảo. Nhưng tôi tận hưởng quá trình trưởng thành cùng nhau. Có thể quá trình này rất ngắn, không đến mười ngày. Nhưng miễn là tôi được trải qua, tôi sẽ không hối tiếc. Thất gia, một ngày nào đó anh cũng sẽ yêu một cô gái. Khi đó anh sẽ hiểu rằng tất cả các điều kiện và yêu cầu trước đó đều vô nghĩa. Khi anh gặp cô ấy, cho dù cô ấy có như thế nào thì cô ấy vẫn là người hoàn hảo nhất và đáng yêu nhất trong trái tim anh. "
Mạnh Tự An tựa đầu vào cửa sổ, mỉm cười. Như thể đang suy nghĩ, lại vừa khinh bỉ.
"Nếu Dung Gia Thượng không cần nói cũng biết thực sự rất say mê cô. Cánh tay phải của Dung gia, Triệu Hoa An không phải dạng vừa. Bây giờ Dung Định Khôn liệt nửa người, chủ nhân mới Dung gia lại còn quá trẻ. Triệu Hoa An lại có quyền lực, e rằng anh ta không sống bình yên bao lâu nữa. "
Mạnh Tự An cười nói: "Trong hoàn cảnh như vậy, Dung Gia Thượng vẫn có thể bỏ đi Thượng Hải, chạy tới Bắc Bình đi cùng cô phong hoa tuyết nguyệt. Thật sự tình sâu ý trọng.”
“Đừng giỡn nữa.” Phùng Thế Chân bình tĩnh nói, “Việc đấu đá này của anh thực sự không phải là điều Dung Gia Thượng muốn. Anh ấy cũng không cần anh hiểu. "
Hai người họ sau đó không nói thêm.
Phùng Thế Chân đã không ngủ vào đêm hôm trước, ngủ gật khi đọc báo. Một lúc lâu sau, cú sốc khi máy bay hạ cánh đã đánh thức cô. Cô thấy mình được đắp bằng một chiếc chăn cashmere mềm mại, Mạnh Tự An đang giữ áo khoác của cô, rất lịch sự chuẩn bị giúp cô mặc lại.
Trời Thượng Hải chỉ mưa nhẹ, bầu trời vẫn u ám. Đôi giày da của Phùng Thế Chân giẫm lên vết nước đọng trên sàn bê tông của sân bay, đi theo Mạnh Tự An xuống máy bay, lên ô tô đã đợi sẵn. Mạnh Tự An đưa cô trở lại Dinh thự. Dương Tú Thành đang đợi họ trong thư phòng.
"Cô Phùng, đã lâu không gặp."
Dương Tú Thành tham gia vào vụ cháy ở Văn Xuân Lý, mặc dù Dung Định Khôn đã ra lệnh nhưng Dương Tú Thành vẫn bỏ chạy. Sau khi mọi người không còn đóng kịch, Phùng Thế Chân cũng không còn phải lịch sự với Dương Tú Thành nữa. Cô chỉ lạnh lùng gật đầu.
Đã hơn một tháng không gặp, Dương Tú Thành gầy đi rất nhiều, dáng người hơi ọp ẹp. Phùng Thế Chân có thể thấy hắn hơi căng thẳng, nhưng hắn vẫn che giấu tốt.
“Hai người từ từ hồi tưởng chuyện cũ.” Mạnh Tự An đơn giản ra lệnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]