Phùng Thế Chân vẻ mặt lãnh đạm, Dương Tú Thành đành phải lúng túng nói: "Chuyện của Văn Xuân Lí , tôi muốn xin lỗi Phùng tiểu thư và người nhà của cô. Nối giáo cho giặc, cho dù không phải là ý của tôi nhưng tôi cũng có tội. Tôi tiểu nhân như vậy, Phùng tiểu thư cô xem thường tôi cũng là phải. Về sau chuyện gì tôi làm được cứ việc phân phó. Ta nhất định sẽ đi trước cống hiến hết sức lực, không dám có nửa câu oán hận."
Phùng Thế Chân nói: "Nếu Dương tiên sinh phát huy sở trường, giúp đỡ Thất gia vặn ngã Dung gia thì đủ để tha thứ một tội này. Còn những tội khác của ông, tôi không thể xen vào."
Dương Tú Thành gật đầu cười khổ, lại nói: "Ở Nhật Bản tôi gặp được một người quen. Phùng tiểu thư chắc còn nhớ Tôn Thiếu Thanh chứ?"
Dương Tú Thành gật đầu, nói: "Cô ấy đã kết hôn, chồng cô ấy là em trai của bạn học đại học của tôi. Tôi tình cờ gặp vợ chồng họ khi tôi đến thăm bạn tôi. Thế giới thật nhỏ bé phải không? Ban đầu cô ấy rất kinh hãi, nghĩ tôi đến bắt cô ấy trở về. Tôi phải giải thích một phen cô ấy mới yên tâm."
Phùng Thế Chân cảm thán cười một tiếng, nói: "Cô ấy cũng mới đi có vài tháng, nhưng giống như đã qua mấy mùa xuân thu. Cô ấy sống tốt không?"
"Rất tốt." Dương Tú Thành nói, "Chồng cô ấy đối với cô ấy cũng rất tốt. Cô ấy còn hỏi về cô. Trong lời nói, đối cô vẫn là tràn đầy lòng cảm kích."
Phùng Thế Chân nói: "Mặc dù lúc trước đúng là tôi giúp đỡ cô ấy chạy trốn nhưng cô ấy phải có can đảm để thực hiện bước đầu tiên. Để một người phụ nữ thoát ra khỏi chiếc lồng đã giam cầm cô ấy từ khi còn nhỏ không dễ dàng gì. Một con chim đã được thuần hóa muốn bay ra ngoài và có cuộc sống tốt đẹp cũng đòi hỏi một cái giá rất lớn."
Dương Tú Thành cười khổ không nói, có lẽ là nghĩ tới Dư Tri Huệ.
Phùng Thế Chân trầm mặc một lát, nói: "Dương tiên sinh, xin hỏi một chút, người được cho là dì của tôi, có đáng tin không?"
Dương Tú Thành nói: "Người là Gia Thượng tìm ra lúc tìm hiểu về nguồn gốc của cô. Tiền thị kia là em gái cùng mẹ khác cha với mẹ cô. Năm đó, dịch chuột lan rộng ở Quách Gia trấn và Đại Dung trấn, khắp nơi cửa nát nhà tan, Dung gia cùng Tiền gia —— cũng chính là nhà mẹ đẻ của cô —— đều cơ hồ chết sạch. Tiền thị này lúc ấy bởi vì đã lấy chồng ở xa Quảng Châu, mới trốn qua một kiếp. Bây giờ, cũng chỉ có bà ấy mới có thể nói rõ chuyện của cha mẹ cô."
"Còn chưa biết có phải là dì của tôi hay không." Phùng Thế Chân phản bác, "Bà ấy cũng chỉ nói mà không có bằng chứng."
"Phùng tiểu thư, " Dương Tú Thành nghiêm túc nói, "Mẹ ruột cô là bị giết hại ở trấn Bạch Liễu, năm đó trên trấn Bạch Liễu chỉ có một vụ thảm án này. Mà Bạch thị đến Dung gia ở trấn Quách Gia cũng chỉ có một người, cũng sinh ra một trai một gái, cũng trùng hợp chết ở thời gian đó. Nếu như không phải cô, Phùng tiểu thư, sẽ không có ai khác."
Ánh lửa vàng ấm áp của lò sưởi trong tường trong thư phòng chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của Phùng Thế Chân. Cô im lặng nửa ngày, lại nói: "Dung Định Khôn rốt cuộc họ gì?"
Dương Tú Thành cúi đầu xuống, vuốt phẳng các nếp gấp trên tay áo, nói: "Triệu Hoa An đã đi theo Dung Định Khôn khi hắn vừa mới lang bạt. Hắn biết tất cả bí mật của Dung Định Khôn. Năm trước, con gái củaTriệu Hoa An lấy chồng, hắn uống rượu say mèm trong bữa tiệc, kéo tôi ra nói sảng. Lúc đó, ông ta nói với tôi rằng, Dung Định Khôn ban đầu không được gọi bằng cái tên này, hắn gọi là Tần Thủy Căn."
"Cái này bây giờ đã không phải là bí mật gì." Phùng Thế Chân nói, "Các tờ báo lá cải cũng nói rằng ông ta là con riêng của Dung gia."
"Đúng thế." Dương Tú Thành nói, "Nhưng theo như Triệu Hoa An nói, Dung Định Khôn không phải là con riêng nhận tổ quy tông, hắn ngay từ đầu đã là một kẻ mạo danh."
Phùng Thế Chân hít vào một hơi thật sâu, lồng ngực căng đầy, nhưng lại cảm giác gánh nặng ngàn cân trên vai được tháo xuống.
Dung Định Khôn là giả, vậy hắn không phải là cha ruột của mình!
Cô và Dung Gia Thượng, không phải là chị em!
"Lời này của Triệu Hoa An có mấy phần tin được?" Phùng Thế Chân hỏi.
"Đều nói rượu vào lời ra, rất đáng tin." Dương Tú Thành nói, "Cả dòng họ của Dung Định Khôn: Cha mẹ, ông bà, hai chị em, tất cả đều chết trong trận dịch bệnh. Nhưng nghe người già ở đó nói, Dung gia lúc đầu ở bên ngoài trấn, lại đóng cửa tránh dịch, đáng lẽ êm đẹp không có gì. Là Dung Định Khôn mang thi thể vợ cả chết bệnh về nhà, đem bệnh mang vào gia môn, Dung gia mới nhiễm bệnh chết. Dung Định Khôn ngược lại, nói là dùng thuốc Tây nên không có chuyện gì."
"Anh nói là..." Phùng Thế Chân vô thức túm lấy sườn xám: "Anh nói là, Dung Định Khôn vì che giấu mình, diệt toàn bộ Dung gia?"
"Ta đoán như thế ." Dương Tú Thành nói, "Hai mươi năm qua, Dung Định Khôn xưa nay không tự mình hồi hương thờ cúng, chỉ bỏ tiền để người phía dưới làm thay. Hắn cũng chưa từng lui tới cùng những người quen cũ còn lại của Dung gia, thà rằng trọng dụng con cháu Hoàng gia, cũng không chịu đề bạt con cháu Dung gia. Cô không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Hắn chột dạ." Phùng Thế Chân nói, "Trong lòng của hắn có quỷ, thân phận có nghi vấn, không dám liên lạc với người của Dung gia."
"Tôi cũng nghĩ như vậy." Dương Tú Thành gật đầu nói, "Nhưng người Dung gia đã chết hết, Triệu Hoa An không chừng cũng tham dự diệt khẩu, rất khó để hắn ra mặt chỉ ra Dung Định Khôn. Cũng may chúng ta tìm được Tiền thị, cô ấy nhận ra Dung Định Khôn thật. Qua trò chuyện giữa người của tôi và cô ấy, tôi biết được, Dung Định Khôn thật khi còn bé từng leo cây ngã gãy chân, không nối được xương. Mặc dù bình thường đi đường không có ảnh hưởng gì, nhưng ngày mưa dầm sẽ đau."
Phùng Thế Chân cười lạnh nói: "Tôi thấy Dung Định Khôn trước đó đi lại bước chân như bay, không hề giống dáng vẻ đã từng bị thương. Bất quá hắn tuyệt đối sẽ không để cho tôi kiểm tra."
"Cô không thể, nhưng bác sĩ có thể." Dương Tú Thành nói, "Trước đó Dung Định Khôn trúng đạn nhập viện, bác sĩ chắc chắn đã tỉ mỉ làm kiểm tra toàn thân cho ông ta. Chúng tôi chỉ cần lấy báo cáo phần kiểm tra kia là được."
"Vẫn là Dương tiên sinh nghĩ chu đáo." Phùng Thế Chân không khỏi cười nói, "Còn có chứng cứ gì nữa không?"
Dương Tú Thành nói: "Tiền thị còn nói, lúc tỷ tỷ nàng sinh con gái, Dung Định Khôn ra ngoài làm ăn. Nghe tin đứa con chào đời, liền nhờ người gửi về một chiếc khóa trường sinh nhỏ bằng bạc. Lúc Phùng tiểu thư được nhận nuôi ..."
Phùng Thế Chân lắc đầu, "Lúc ấy ngoại trừ một bộ quần áo, tôi không hề có bất kì thứ gì khác."
Dương Tú Thành liền không lời nào để nói.
Phùng Thế Chân dựa vào tay vịn của ghế sofa, đưa ánh mắt nhìn về phía ngọn lửa đang bùng cháy. Sau một hồi im lặng, thanh âm cô khẽ run hỏi: "Làm thế nào mà Tần Thủy Căn lại biến thành Dung Định Khôn? Tại sao hắn muốn trở thành Dung Định Khôn? Dung Định Khôn thực sự ở đâu?"
Dương Tú Thành muốn nói lại thôi nhìn cô.
"Thất gia yêu cầu anh nói cho tôi biết mọi chuyện." Phùng Thế Chân nói, "Dương tiên sinh, không cần biết chúng ta có thù oán gì trong quá khứ, ít nhất là bây giờ, chúng ta cùng ở dưới trướng Thất gia."
Dương Tú Thành cân nhắc một chút, nói: "Phùng tiểu thư cũng nên biết, món tiền làm giàu đầu tiên của Dung Định Khôn là một tờ vé số trị giá một ngàn khối đại dương ."
Phùng Thế Chân thông minh, Dương Tú Thành nói tới đây, cô lập tức suy luận bổ sung hoàn chỉnh chuyện phát sinh phía sau.
"Hắn... Trúng xổ số thật ra là Dung Định Khôn thật? Tần Thủy Căn giết người đoạt vé số?"
"Tôi không biết." Dương Tú Thành thản nhiên nói, "Đây chỉ là suy luận của tôi. Phùng tiểu thư, tờ vé số đó đã được mở cách đây 21 năm, vào tháng 11 năm 1905. Bởi vì số tiền to lớn, ở lúc ấy rất oanh động. Mà cũng chính cuối tháng đó, mẹ ruột cô chẳng biết tại sao bị sát hại. Ngay sau đó, Dung Định Khôn nhanh chóng kết hôn với Đường thị phu nhân. Về sau không quá nửa năm, Dung gia cùng Tiền gia đều chết sạch trong dịch bệnh. Phùng tiểu thư, cô không cảm thấy tất cả mọi chuyện quá trùng hợp sao?"
Phùng Thế Chân ngồi thẳng lưng, chua xót nhắm nghiền hai mắt.
Vô số manh mối được kết hợp trong tâm trí như một trò chơi ghép hình, chúng tạo thành một bức tranh nhiễm đỏ đầy máu tươi. Trong tranh có tiếng kêu khóc của người chết thảm, tiếng than thở của người chết bệnh, còn có người vùng vẫy trong tuyệt vọng và bất lực. Phía trên núi thây biển máu là Dung Định Khôn áo đen mặt lạnh, lạnh lùng thờ ơ đứng đấy, tuyệt nhiên không liếc mắt nhìn những người dưới chân một cái.
Nếu quả thật là hắn làm...
Phùng Thế Chân đột nhiên mở mắt, trong mắt ngưng kết băng sương.
"Tôi sẽ tra rõ việc này." Cô nói, "Dương tiên sinh, cám ơn thông tin của anh."
Dương Tú Thành nhẹ gật đầu: "Có thể giúp cô, tôi cũng rất vui. Bây giờ tôi xem như lạc đường biết quay đầu, cũng hi vọng Dung Định Khôn có thể nhận được hình phạt mà ông ta đáng phải chịu!!"
Phùng Thế Chân cười nhạt: "Xin hỏi, Thất gia an bài ngươi như thế nào?"
Dương Tú Thành rất thản nhiên nói: "Giúp hắn chiếm đoạt Dung gia, hắn sẽ đem đường dây vận chuyển Đài Loan của Dung gia cho tôi."
Đây thật là một phần thưởng khá lớn. Khó trách Dương Tú Thành bất chấp nguy hiểm tính mạng cũng phải mạo hiểm trở về từ Nhật Bản.
"Phùng tiểu thư có tính toán gì không?" Dương Tú Thành hỏi, "Nếu quả thật tuyên chiến, cô cùng Gia Thượng chỉ sợ..."
"Chúng tôi đã kết thúc." Phùng Thế Chân lạnh nhạt nói, "Có điều, hình như anh ấy đã hiểu lầm chúng tôi là chị em ... Thế này cũng tốt. Cứ để anh ấy hiểu lầm như thế đi. Tốt nhất, mọi người ở Thượng Hải đều hiểu lầm như thế!"
Dương Tú Thành quẳng đi ánh mắt hoang mang. Phùng Thế Chân đứng lên, đi đến bên giường, nhìn hậu viện thô kệch của Mạnh gia, hoàn toàn khác với Dung gia, rồi lại lộ ra ý cười đoạn tuyệt thê lương mà băng lãnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]