EDIT: BƠ
“Trận chiến giữa Dung gia và Mạnh gia, chị nghĩ kết cục sẽ như thế nào?” Phùng Thế Chân hỏi.
Tiếu Bảo Lệ nói: “Thất ga kinh nghiệm lão luyện, nhưng Dung Gia Thượng cũng là con nghé mới sinh không sợ hổ. Nếu cứ tiếp tục đánh nhau bất quá cũng lưỡng bại câu thương mà thôi. Hơn nữa, có tờ báo không biết lấy được từ đâu về câu chuyện của đại tiểu thư nhà họ Mạnh, cũng may đã bị Thất gia dùng tiền để bịt miệng. Mạnh gia vô cùng để ý mặt mũi, trong gia tộc còn có bốn năm vị tiểu thư trẻ tuổi. Chuyện này để ồn ào lên, thì đối với việc xuất giá của các vị tiểu thư cũng không tốt. Cho nên, hiện tại có người lộ mặt, mời ông chủ Đỗ làm thuyết khách. Tối nay ở Tụ Phúc Xuân có đãi tiệc. Không nói là để hai nhà giảng hòa đi, ít nhất cũng tắt máy đình chiến, có thể động văn không cần động võ. Chị cũng không biết chuyện này có thể đàm luận thành công không.”
Phùng Thế Chân suy nghĩ nói: “Chắc có thể được. Dung gia vốn là đuối lý,nếu Dung Gia Thượng không phải giả bộ nói dối em. Em nghĩ anh ấy vẫn là thay cha mình cảm thấy áy náy. Trước kia, Thất gia đánh mất lý trí, hiện tại lại bị thua thiệt, hẳn biết dùng vũ lực sẽ tiêu hao lớn, không bằng tính toán đấu bằng văn ngôn.”
Tiếu Bảo Lệ gật đầu cười một tiếng “Thế Chân, Chị vẫn còn cảm thấy em buông bỏ quá sớm rồi.”
“Không buông bỏ thì có thể làm gì?” Phùng Thế Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3080035/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.