EDIT: ĐÁ + BƠ
Từ khi Phùng Thế Chân nhập viện, Phùng Thế Huân đã yêu cầu y tá không đưa báo cho cô. Vì vậy, khi Phùng Thế Chân có thể đi lại, cô mới đọc được báo từ chỗ các bệnh nhân khác, nhóm cướp đã bị kéo đi bắn chết, và toàn bộ vụ án đã bị che đậy. Mạnh Tự An dường như chẳng dính dáng gì đến vụ việc này, vì anh ta đã quyên góp một khoản tiền cho những người chết oan, dưới danh nghĩa của một nhà từ thiện và được báo chí ca ngợi hết lời.
Phùng Thế Chân bị những lời khen kia làm chán ghét đến mức suýt nôn hết thuốc vừa uống, lấy tờ báo chất vấn Phùng Thế Huân. Phùng Thế Huân trong khi viết bệnh án thản nhiên nói, "Liệu những việc giữa Dung gia và Mạnh gia có liên quan gì đến Phùng gia của chúng ta không?"
Phùng Thế Chân không nói nên lời.
Phùng Thế Huân lại nói: "Hôm nay em có thể xuất viện. Mẹ sẽ qua giúp thu dọn đồ đạc sau. Đúng rồi, vé đã mua xong. Ngày mai."
"Vé gì?" Phùng Thế Chân khó hiểu
“Đi Nam Kinh.” Phùng Thế Huân nói, “Sáng mai lái xe, từ Nam Kinh đổi xe đi Bắc Bình. Không phải em nói với anh đi Bắc Bình thăm Bùi lão tiên sinh cùng sư mẫu sao?
“Vâng, vâng!” Phùng Thế Chân vội vàng gật đầu, “Em nghĩ, nếu em có thể tìm được một công việc ở Bắc Bình thì thật tuyệt.”
"Đã cuối năm, không cần phải gấp gáp tìm việc làm. Hiện tại gia đình có thể lo được cho em." Phùng Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3080032/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.