Chương trước
Chương sau
EDIT: ĐÁ + BƠ

Từ khi Phùng Thế Chân nhập viện, Phùng Thế Huân đã yêu cầu y tá không đưa báo cho cô. Vì vậy, khi Phùng Thế Chân có thể đi lại, cô mới đọc được báo từ chỗ các bệnh nhân khác, nhóm cướp đã bị kéo đi bắn chết, và toàn bộ vụ án đã bị che đậy. Mạnh Tự An dường như chẳng dính dáng gì đến vụ việc này, vì anh ta đã quyên góp một khoản tiền cho những người chết oan, dưới danh nghĩa của một nhà từ thiện và được báo chí ca ngợi hết lời.

Phùng Thế Chân bị những lời khen kia làm chán ghét đến mức suýt nôn hết thuốc vừa uống, lấy tờ báo chất vấn Phùng Thế Huân. Phùng Thế Huân trong khi viết bệnh án thản nhiên nói, "Liệu những việc giữa Dung gia và Mạnh gia có liên quan gì đến Phùng gia của chúng ta không?"

Phùng Thế Chân không nói nên lời.

Phùng Thế Huân lại nói: "Hôm nay em có thể xuất viện. Mẹ sẽ qua giúp thu dọn đồ đạc sau. Đúng rồi, vé đã mua xong. Ngày mai."

"Vé gì?" Phùng Thế Chân khó hiểu

“Đi Nam Kinh.” Phùng Thế Huân nói, “Sáng mai lái xe, từ Nam Kinh đổi xe đi Bắc Bình. Không phải em nói với anh đi Bắc Bình thăm Bùi lão tiên sinh cùng sư mẫu sao?

“Vâng, vâng!” Phùng Thế Chân vội vàng gật đầu, “Em nghĩ, nếu em có thể tìm được một công việc ở Bắc Bình thì thật tuyệt.”

"Đã cuối năm, không cần phải gấp gáp tìm việc làm. Hiện tại gia đình có thể lo được cho em." Phùng Thế Huân nói, "Lúc bình thường, anh không muốn em đi đến một thành phố xa xôi như vậy." Nhưng bây giờ Dung gia và Mạnh gia đang tranh đấu, thế này nếu em bị vướng vào giữa, lại vô tình bị liên lụy thì tốt hơn hết là em nên tránh xa bọn họ, nhanh chóng rời đi. Xuân năm sau, khi mọi sự qua đi, em trở lại cũng không muộn. "

Lần này, Phùng Thế Chân nằm viện không có gì nghiêm trọng về người, chỉ bị cảm lạnh vì mưa. Phùng phu nhân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự nhận rằng mình không may mắn cũng không nghi ngờ gì về vết thương của Phùng Thế Chân .

Mặc dù sớm biết mình sẽ đến Bắc Bình, nhưng cũng chỉ là nói về nó. Sau khi Phùng Thế Chân trở về nhà, nhìn hành lý đã gói đầy một nửa của mình, cô rất bối rối.

Sau chuyến đi này, mọi việc sẽ hoàn toàn kết thúc.

Bây giờ tất cả những điều dối trá đã bị phơi bày, tất cả tình cảm yêu đương đều như bát nước đổ đi, đêm mưa chia ly cũng đồng nghĩa với việc hai người đã chính thức chia tay và không còn liên quan gì đến.

Phùng Thế Chân thu dọn quần áo, ánh mắt dừng lại một lúc ở cổ tay. Chuỗi hạt nam hồng ngọc bị Dung Gia Thượng một lần nữa tròng lên, không biết rơi ở nơi nào. Mặc dù, chỉ đeo nó hai lần trong một thời gian ngắn, nhưng cảm giác lạnh lẽo của đá mã não dường như sẽ lưu lại trên da mãi mãi.

Không có vật này cũng tốt. Phùng Thế Chân tự nói với chính mình. Cô đã lừa dối Dung Gia Thượng, nhưng cũng đã cứu anh hai lần vào phút cuối, không còn nợ anh bất cứ điều gì.

"Thế Chân" Phùng phu nhân bước vào, "Có một người bạn đến chơi với con."

Quần áo rơi khỏi tay, Phùng Thế Chân đột ngột quay đầu lại.

“Là chị.” Tiếu Bảo Lệ mặc một chiếc áo khoác lông lạc đà, đội mũ vành thấp, đứng ở cửa phòng, mỉm cười mệt mỏi với Phùng Thế Chân .

Vào một buổi chiều ảm đạm, hoạt động kinh doanh của quán cà phê nhỏ do người Ba Lan mở có phần vắng vẻ. Phùng Thế Chân và Tiểu Bảo Lệ đang ngồi bên cửa sổ, nhìn cô phục vụ bưng hai tách cà phê nóng thơm lừng lên.

“Dung Định Khôn đã chết chưa?” Phùng Thế Chân ném hai viên đường vào cà phê. Do dự thêm một viên nữa.

“Ông ta không chết.” Tiểu Bảo Lệ lấy hộp thuốc ra, châm một điếu. Đột nhiên, nhớ đến bệnh viêm phổi mới khỏi của Phùng Thế Chân, chỉ hậm hực bỏ điếu thuốc đi. “Ông ta vẫn nằm ở bệnh viện, bất tỉnh, nhưng vẫn còn thở. Chị đến thăm, bác sĩ nói nếu hôn mê lâu thì tình trạng rất xấu, có thể chết vì suy nội tạng. Tuy nhiên, chị thấy con cháu Dung gia cũng không mong ông ta tỉnh dậy. "

“Như thế nào?” Phùng Thế Chân hỏi.

Tiếu Bảo Lệ khuôn mặt tuyệt đẹp lộ ra một chút mỉa mai lạnh lùng, “Mấy người phụ nữ Dung gia đều có việc riêng, cũng cảm thấy việc của mình càng quan trọng hơn so với việc chồng nằm viện. Đối tượng của Dung gia đại tiểu thư ở đấu giá hội bị hù chết, nhị tiểu thư…… Em biết đấy, bị đưa về quê quán Hàng Châu dưỡng thương. Dung Gia Thượng cả ngày cùng Thất gia giết được ngươi chết ta sống, chỉ sợ còn mong cha nhanh chóng chết đi. Như vậy có thể toàn quyền quyết định. Làm người kế thừa, lại sợ cha mình vướng bận tay chân.

“Nếu Dung Định Khôn chết dễ dàng như vậy, em vẫn cảm thấy khó chịu.” Phùng Thế Chân cười chế nhiễu, khuấy cà phê.

“Lúc trước còn giả vờ bề ngoài ôn hòa, nhưng bây giờ là thay đổi hoàn toàn.” Tiếu Bảo Lệ nhấp một ngụm cà phê thở dài, “Dung Gia Thượng của em cũng có ít bản lĩnh”

“Chị nói Dung Gia Thượng của em là có ý gì?” Phùng Thế Chân nhàn nhạt liếc nhìn, “Mạnh gia không nói cho chị biết về em và anh ấy sao?

“Đại khái là biết một chút.” Tiếu Bảo Lệ nói, “Đó là lý do chị nói cậu ta thật sự là không thể coi thường. Tuy rằng còn trẻ, mới hai mươi tuổi, đại khái vẫn là một thanh niên, nhưng có bao nhiêu suy nghĩ, bình tĩnh như vậy. Đừng nói đến chuyện của chị và em, ngay cả Thất gia trước đó cũng đã nhìn lầm. Em có biết ngài ấy chuẩn bị bán cổ phần trong công ty của Mạnh gia không. Lần này, Thất gia thiệt hại thật sự là không nhỏ, ngài ấy đã kết thúc đại hội cổ đông. Khi trở về, Thất gia đã dành nửa đêm để ở trong phòng bắn súng ”.

Mạnh Tự An không thích tức giận là đập phá đồ đạc. Mỗi khi tâm trạng không vui, anh ta sẽ đến phòng tập bắn súng. Nghe câu nói của Tiếu Bảo Lệ, Dung Gia Thượng dường như đã khiến Mạnh Tự An mất mát lớn.

Phùng Thế Chân ném một viên đường khác vào ly cà phê và nói: "Người vấp ngã, ngựa mất móng. Trước đây, em với Dung Gia Thượng coi như là sớm chiều sống chung, nhưng em không nhìn ra được. Anh ấy...anh ấy giả bộ rất giống.”

Ánh mắt Phùng Thế Chân nặng trĩu, giống như sắc màu sương mù mông lung.

Đôi mắt kiêu ngạo, nụ cười ngây thơ, thu hút bạn, lúc hướng bạn làm nũng. Khiến trái tim say mê với sự thẳng thắn và cố chấp như vậy. Đôi mắt kia thật trong và sáng, giống như mặt hồ trong suốt được ánh sáng mặt trời chiếu vào; những lời nói kia rất chân thành và cảm động, kề sát vào tai bạn êm ái nói ra, từ tai trực tiếp tiến thẳng vào trong trái tim.

Nhưng đó là giả!

Quay lưng lại, anh ấy sẽ nhìn bạn một cách ảm đạm và thờ ơ, nhìn bạn làm những động tác nhỏ như thể bạn nghĩ rằng bạn sẽ không được chú ý, nhìn bạn tán tỉnh anh ấy một cách vụng về, trong lòng anh ấy chế nhạo bạn thô lỗ, chế giễu mà bạn không biết. Những gì bạn có thể làm, thực sự nghĩ rằng chiêu trò nhỏ này có thể thu hút một người đàn ông giàu có, hiểu biết.

Thời điểm cô cảm động vì những lời nói và hành động kia là thời điểm bi thương cũng tới bởi vì sự lừa dối hổ thẹn của bản thân, vì tình yêu vô vọng giữa hai người. Người đàn ông có lẽ đang đếm ngược, chờ đợi vạch trần chân tướng.

“Em nghĩ mình thật sự rất ngu ngốc.” Phùng Thế Chân thở dài, dùng hai tay chống đỡ đầu, vô thức khuấy cà phê đã nguội lạnh một nửa, “Giống như một giấc mộng lớn, trong mộng là một nữ chính, phong cảnh vô tận, lại không gì không thể. Bỗng nhiên giấc mộng bị vỡ, tỉnh dậy nhìn một cái, bản thân chỉ là một nha đầu nghèo kiết bị người ta chơi đùa một trận.”

“Đừng nói vậy.” Tiếu Bảo Lệ có chút buồn bã nhìn Phùng Thế Chân , “Đó không phải là một giấc mộng. Em quả thật đem đến một ảnh hưởng rất lớn.”

Phùng Thế Chân cười không đồng ý, "Lúc Thất gia đánh em bạt tai, mắng em hèn hạ. Em còn không cho là đúng. Sau này, khi em bị bệnh, ở một mình trong phòng, tĩnh tâm suy nghĩ một chút, cảm thấy ngài ấy không sai. Em đi trả thù, nhưng lại yêu con trai của kẻ thù. Đối với ngài ấy, em trở nên thiếu quyết đoán. Hận không thể hận, yêu lại không có cách nào. Đây là coi như thế nào?”

“Chuyện này có gì hiếm lạ?” Tiếu Bảo Lệ cười khúc khích, “Thế Chân, em là phụ nữ. Phụ nữ chúng ta có rất nhiều tình cảm, yêu và ghét so với đàn ông nồng đậm hơn rất nhiều. Đây thực sự là chỗ đáng yêu của chúng ta. Nhưng đàn ông không thể hiểu được. Họ khinh thường điều này và sẽ lợi dụng sự yếu đuối của chúng ta để làm tổn thương. Nhưng chị không nghĩ đây là điều đáng xấu hổ. Yêu ai đó là một điều đẹp đẽ, sẽ khiến em cảm thấy hạnh phúc. "

“Hạnh phúc?” Phùng Thế Chân chế giễu, “Làm thế nào em cảm thấy rằng tất cả đều là đau khổ vô tận?

“Bản thân tình yêu luôn là hạnh phúc.” Tiếu Bảo Lệ nói, “Khiến em đau khổ, đều là những thứ khác ngoài tình yêu mà thôi”

Phùng Thế Chân nói: "Nhưng chúng ta không có cách nào chỉ sống trong tình yêu".

“Đúng thế.” Tiếu Bảo Lệ biểu lộ cảm xúc trong lòng, thở dài một tiếng.

Phùng Thế Chân nhấp một ngụm cà phê, vị ngọt đậm đặc tràn ngập trong miệng, làm loãng đi vị đắng từ tận đáy lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.