Chương trước
Chương sau
Edit: Thi

Bán thuốc phiện là hoạt động không tốt, nhưng lại là một trong những mạch máu kinh tế của Dung gia. Dung Gia Thượng ghét cay ghét đắng loại này, nhưng chuyện tới trước mắt, cũng chỉ có thể cắn răng, kêu Triệu Hoa An đưa người đến ứng cứu.

Cuộc chạm trán giữa hai phe là điều tất yếu xảy ra, một cuộc chiến trên đường phố, khiến hơn mười người thiệt mạng và bị thương ở cả hai chiến tuyến. Cuối cùng, nhà họ Mạnh rút lui, Dung gia thì cướp lại được một nửa thuốc phiện.

Cuộc đụng độ của hai gia thế mạnh nhất thời bấy giờ, không khỏi khiến tập thể thế nhân chú ý. Mọi người suy đoán sôi nổi, lại đoán không ra đến tột cùng nguyên nhân là vì sao.

Thị trưởng Thượng Hải muốn quản chuyện, nhưng được người khác chỉ điểm rằng hai nhà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, cũng không quấy rầy đến người dân. Tốt hơn hết là nên ngồi ngoài lề quan sát, đợi đôi bên thiệt hại rồi thừa nước đục thả câu, vừa dọn dẹp được mớ bòng bong vừa làm một người công chức tốt.

Thị trưởng không quan tâm, nhà tuần bộ không quản, những người khác càng không muốn gặp rắc rối. Dung gia và Mạnh gia giao đấu từ Gíang sinh đến Tết, khiến Bến Thượng Hải có nhiều trò hay, trở thành một giao thừa hiếm có khó tìm. Các tờ báo lá cải cũng sống một năm béo bở với những tin tức về họ.

Đối với vụ tấn công tại buổi đấu giá từ thiện, ba bốn người đã thiệt mạng vì đạn lạc, những người còn lại là do giẫm đạp trong hỗn loạn. Có rất nhiều người nổi tiếng trong số các nạn nhân, vì vậy vấn đề này phải được giải quyết ổn thỏa. Sở tuần tra không tìm được bằng chứng cho thấy Mạnh gia làm chuyện đó, cũng không dám khích bác Dung gia. Lăn qua lộn lại, cuối cùng bắt được một nhóm cướp địa phương quanh năm bị truy nã bắn chết, thế là vụ án chính thức được khép lại.

Mặc dù Dung Gia Thượng kiểm soát được các nhà báo lớn, nhưng lại không ngờ được các tờ báo lá cải đưa tin về việc mình bị cắm sừng.

Chính là đêm từ thiện ấy, màn Dương Tú Thành bế Đỗ Lan Hinh đưa cô đi bệnh viện bị một phóng viên báo lá cải chụp được. Anh chàng phóng viên này cũng thật khôn khéo, lẻn đến tận bệnh viện. Lúc ban đầu hắn cũng nghĩ cái thai kia là của Đỗ Lan Hinh cùng Dung Gia Thượng, nói chung cũng chỉ là một tin tức nhỏ bên lề. Tuy nhiên người này đúng là có mắt nghề nghiệp, giả trang bác sĩ theo dõi Dương Tú Thành, nên đã nghe trộm được cuộc cãi vã của hai người.

Chuyện Đỗ Lan Hinh mang thai, Đỗ gia còn không biết, nhưng hiện tại xem ra chuyện này không thể giữ bí mật được. Cho dù Dung Gia Thượng có tốt đến đâu, chắc chắn anh cũng sẽ không nhận đứa trẻ này. Vì vậy Đỗ Lan Hinh và Dương Tú Thành lợi dụng lúc nhà họ Đỗ còn chưa đến, bàn bước tiếp theo.

“Chúng ta… ngày mai chúng ta có nên rời đi không?” Đỗ Lan Hinh ánh mắt rực sáng, hiện lên một tia quyết đoán. “Nếu cha em biết chuyện của chúng ta, nhất định sẽ ngăn cản. Em muốn đi càng sớm càng tốt. Trước tiên chỉ có thể nói đứa trẻ chính là con của Dung Gia... "

“Lan Hinh,” Dương Tú Thành do dự, “Bác sĩ nói, bởi vì lúc trước em uống thuốc trước khi quan hệ, nên đứa nhỏ này bây giờ phát triển không tốt, bây giờ lại bị thương, anh sợ rằng sẽ không thể sinh được. Anh nghĩ, hay là chúng ta bỏ nó đi. Em cũng không cần phải rời khỏi nhà của mình."

Đỗ Lan Hinh không phải kiểu phụ nữ ngu ngục trước tình yêu và tuyệt vọng vì mọi thứ. Về việc nên chọn Dung Gia Thượng hay Dương Tú Thành, trước đó cô đã do dự rất lâu. Cuối cùng, cô quyết định chọn tình yêu nhờ cái thai. Bây giờ nghe Dương Tú Thành nói ra câu này, cô hoàn toàn bối rối.

“Anh…… hối hận rồi phải không?” Đỗ Lan Hinh gắt gao túm tay áo Dương Tú Thành, nhìn gần Dương Tú Thành, “Dung Định Khôn trọng thương, cho dù không chết, cũng không quản được chuyện gì. Anh cảm thấy Dung Gia Thượng sẽ giống Dung Định Khôn, đối với người phản bội như anh sẽ đuổi cùng giết tận, cho nên anh không muốn đi cùng em. Có phải hay không?”

Dương Tú Thành tránh ánh mắt của cô nói: "Lan Hinh, tiền một miếng cơm manh áo của em cũng đủ cho người bình thường ăn trong một tháng. Chúng ta đến một nơi khác phải làm lại từ đầu. Tiểu thư khuê cát êm đẹp không làm. Lại đi theo anh chịu khổ, không đáng.”

Xém chút Đỗ Lan Hinh đã bật thốt lên nói “Em nguyện ý”, may là nuốt xuống được. Ánh mắt khiếp sợ lần thứ hai nhìn qua người đàn ông cô yêu mà đánh giá, đột nhiên cảm thấy hắn xa lạ dường như đã hoàn toàn thay đổi.

Trước đây mình bị làm sao vậy? Tại sao lại nghĩ rằng sự thiếu quyết đoán của anh ấy là nhẹ nhàng tao nhã, sự hèn nhát của anh ấy là lịch sự, sự thờ ơ của anh ấy là chứa đựng tình yêu dành cho mình?

Đa số những người trẻ tuổi bị ép duyên sẽ vô cùng kháng cự, theo đuổi tình yêu. Thời Đỗ Lan Hinh còn học trung học, có không ít bạn nữ khóc lóc đòi phải gả cho được người trong lòng dù người ấy có bần cùng như nào. Đỗ Lan Hinh không cho là đúng, tình nguyện lựa chọn có một cuộc sống giàu sang. Nhưng bây giờ cô lại không ngờ rằng, mình hiện tại cũng không có quyền lựa chọn. Cô chọn tình yêu, nhưng xem ra còn khó hơn vinh hoa phú quý.

Đỗ Lan Hinh cùng Dương Tú Thành buồn bã chia tay , cuối cùng cũng không quyết định được đứa nhỏ nên giữ hay không. Nhưng đối với tên phóng viên cỏn con thì lại là việc vui mừng, nhanh chóng về tòa soạn khoe công với chủ biên.

Tờ báo lá cải này tình cờ được điều khiển bởi nhà Hashimoto. Shiori Hashimoto sợ rằng Dung Gia Thượng sẽ liên lụy, hoặc là không làm, nhưng đã làm thì phải làm đến cùng, nên dứt khoát vạch trần vụ bê bối của Đỗ Lan Hinh.

Ngày hôm sau, khi các đầu báo của mọi tòa soạn đều đưa tin về vụ tấn công đêm qua, thì có một tờ báo đã phủ lên một không gian tin tức rộng lớn khác: ‘Đại thiếu gia nhà họ Dung bị cắm sừng.’

Tờ báo buổi sáng bị kẻ xấu gửi đến bàn ăn sáng của Đỗ gia như bom rơi xuống vũng bùn, thổi tung cả một góc trời. Thiếu gia nhà họ Đỗ gào thét rằng sẽ kiện tờ báo, còn Đỗ lão gia thì mắng chửi vợ và con gái xối xả, yêu cầu bà Đỗ đưa Đỗ Lan Hinh đi phá.

Kỳ thật cũng không cần ông ta làm điều thừa. Đỗ Lan Hinh vừa đọc xong tin trên báo, đã ăn một cái tát của Đỗ lão gia đến ngã xuống đất, đau bụng khó nhịn, trưa hôm đó liền bị sinh non. Đỗ gia trước tiên nói với mọi người Đỗ Lan Hinh bị thương ở buổi đấu giá, sau đó chạy nhanh mua một tấm vé tàu, đưa cô về Hồng Kông.

Mặc dù Dung Gia Thượng đang bận đấu nhau với Mạnh Tự An, anh vẫn dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để tiễn Đỗ Lan Hinh.

Đỗ Lan Hinh hôm qua mới làm giải phẫu, phải ngồi xe lăn khởi hành, cả người sắc mặt tái nhợt xanh xao, biểu tình uể oải, so với cô gái tham vọng trước kia như hai người khác nhau. Đi Hong Kong lần này, chỉ có một người hầu già cùng một hộ tá đi theo, ngay cả mẹ cô cũng không thèm ra tiễn.

“Tôi chỉ là một kẻ thua cuộc bị đày ải.” Đỗ Lan Hinh cười khổ nhìn Dung Gia Thượng, “Thấy rõ không, yêu sai người, chính là kết cục này. Anh nên nhìn tôi mà rút ra bài học cho mình.”

Dung Gia Thượng tuy rằng không yêu Đỗ Lan Hinh, nhưng dù sao cũng là bạn bè với cô. Anh đồng cảm nói: “Sáng nay anh cô đã đến bàn chuyện từ hôn với tôi, tôi đã đồng ý. Nhưng sính lễ tôi đưa ra sẽ không lấy lại. Cô gặp chuyện như vậy, sau này nhất định sẽ không có quyền tranh giành thừa kế. Nên những lễ vật đó tôi đã nhờ luật sư chuyển cho cô đứng tên, coi như đó là một món quà dành cho cô khi kết hôn trong tương lai.”

Đỗ Lan Hinh rưng rưng nói: “Dung Gia Thượng, anh là người tốt. Đáng tiếc tôi không được hưởng phúc phận này. Phùng tiểu thư kia được anh yêu thương, đúng là phước đức ba đời.”

Nhắc tới Phùng Thế Chân, trên khuôn mặt anh tuấn của Dung Gia Thượng cầm lòng không đậu hiện lên nụ cười nhu hòa. Anh nói: “Tôi có thể gặp được cô ấy, cũng là phước đức ba đời.”

Đỗ Lan Hinh lau nước mắt, hỏi: “Anh định xử lý Dương Tú Thành như thế nào?”

Dung Gia Thượng hỏi lại: “Cô hy vọng tôi xử lý hắn như thế nào ?”

Đỗ Lan Hinh nói: "Đôi khi tôi ước mình có thể giết anh ta, nhưng bình tĩnh lại và suy nghĩ, anh ta chỉ là một tên đàn ông không chịu trách nhiệm. Có lẽ ông trời đã giúp anh ta thoát khỏi một gánh nặng như tôi một cách êm thấm."

Dung Gia Thượng nói: “Ngươi không cùng với hắn, sẽ càng tốt. Dương Tú Thành đi theo cha tôi đã lâu, cùng gia phụ càng ngày càng giống. Lạnh nhạt, ích kỷ, tàn nhẫn. Người như vậy, một mình cha tôi thôi đã là đủ lắm rồi……”

Đỗ Lan Hinh cười khổ: “Ai mà có dè, tôi sẽ nhận lấy kết cục như này đâu.”

Dương Tú Thành có thể được Dung Định Khôn trọng dụng nhiều năm, tất nhiên là phải là một kẻ sắc sảo, khôn khéo. Hắn vừa thấy chuyện bị báo chí gièm pha, liền biết chính mình đang ở trong hoàn cảnh nào, bỏ tờ báo đi mua liền một tấm vé tàu sang Nhật. Sau đó,tìm được một người môi giới đáng tin cậy, bán lại nhà và xe hơi cho anh ta đứng tên với giá rẻ. Sau khi biết tin Đỗ Lan Hinh sinh non, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không dám đi thăm cô, vội vàng thu thập hành lý, đêm khuya nhích người lao tới bến tàu.

Giua đêm đông , mọi âm thanh đều tĩnh, Dương Tú Thành xách hành lý xuống lầu. Hắn đang muốn kêu xe kéo, thì một chiếc tiểu ô tô chạy lại, ngừng kế bên hắn.

Dương Tú Thành nghĩ rằng Dung Gia Thượng phái người đến bắt mình, vô thức chạm vào cây súng đặt trong lòng ngực.

Cửa kính xe bị cuốn xuống, khuôn mặt tái nhợt của Dung Phương Lâm không chút biểu cảm dưới ánh đèn đường mờ ảo. Cô nhìn Dương Tú Thành hờ hững cùng cảnh giác, nói: "Là tôi. Đi thôi, tôi sẽ tiễn anh một đoạn."

Dương Tú Thành nhẹ nhõm thả lỏng hai vai.

Dung Gia Thượng để cho Dung Phương Lâm tới tiễn mình, chính là anh ta muốn cho mình một con đường để đi.

Kỹ năng lái xe của Dung Phương Lâm được Dương Tú Thành dạy. Dương Tú Thành nhìn Dung Phương Lâm vô cảm lái xe, trong lòng cảm thấy nhói đau, không khỏi nói: "Phương Lâm, em thật ra không cần như thế này..."

“Không cần thế nào?” Dung Phương Lâm chạy xe đến bến tàu, dừng lại dưới ánh đèn đường, tắt máy. Cô quay lại nhìn Dương Tú Thành, đôi mắt ẩn hiện trong bóng tối, chỉ có đôi môi không chút máu và chiếc cằm duyên dáng lộ ra ngoài ánh sáng.

“Tôi biết anh muốn nói gì.” Dung Phương Lâm tiếp lời, “Anh muốn nói tôi làm như vậy không đáng. Tôi biết, tương lai tôi nhất định sẽ gặp được người nam nhân tôt, so với anh tốt một vạn lần, tôi sẽ thực yêu thực yêu anh ấy, tôi sẽ không nhớ đến anh nữa. Anh Tú Thành, tôi biết, anh không đáng giá để tôi thích nữa. Cho nên tôi mới tới tiễn anh một đoạn đường. Cái này gọi là khởi đầu cùng kết thúc.”

Dương Tú Thành không thể nhìn rõ vẻ mặt của Dung Phương Lâm, nhưng lần đầu tiên anh cảm thấy lời nói của cô đâm sâu vào da thịt như kim băng, lần đầu tiên coi cô gái nhỏ này như người kề vai sát cánh với mình.

“Chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa, Anh Tú Thành.” Dung Phương Lâm thì thầm, “Dung gia sẽ không còn chào đón anh nữa. Nhưng em hy vọng mọi thứ đều tốt đẹp với anh ở Nhật Bản. Em hy vọng anh có thể tìm thấy điều mình thực sự muốn”.

“Ừm.” Dương Tú Thành nói, “Phương Lâm, em cũng như vậy nhé, em nhất định phải có một cuộc sống thật tốt đó.”

Dung Phương Lâm gục đầu xuống, vẫn không nhúc nhích mà ngồi, nước mắt rơi lã chã lên mu bàn tay. Bên tai, là thanh âm Dương Tú Thành đóng cửa xe rời đi.

Vào đêm đông lạnh giá đầy sóng gió này, Dung Phương Lâm nhận ra rằng giấc mơ về một cuộc tình đẹp của một cô gái, cuối cùng cũng chấm dứt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.