Edit: OwOw
Kéo cánh cửa ra, ánh sáng rực rỡ ở bên ngoài hành lang từ sau lưng của Dung Gia Thượng chiếu qua vai anh, từng tia từng tia sáng phóng ra. Đứng ngược với ánh sáng khiến gương mặt anh trở nên tối tăm u ám, duy chỉ có hai mắt sáng như tuyết, giống như một con sói săn mồi vào ban đêm.
Phùng Thế Huân vừa kinh sợ vừa tức giận, đang muốn lên tiếng quát lớn, liền bị hai tên thủ hạ Dung gia bịt miệng túm ra ngoài.
Trong ánh mắt của Dung Gia Thượng chỉ có người đang ngủ say trên giường kia. Anh đi vào phòng bệnh, cánh cửa sau lưng khép lại.
Phùng Thế Chân đã chìm vào giấc ngủ, nhưng ngủ không được an ổn. Ác mộng giống như kinh lôi, từng cái từng cái rơi xuống người cô.
Một lúc thì cô trần trụi hai chân chạy dưới mưa bom bão đạn, mà Dung Gia Thượng vốn nắm tay cô, đột nhiên hất cô ra, chạy đi một mình, để những người áo đen đuổi kịp và bao vây cô.
Một lúc thì cô lại đứng ở trong thư phòng của Mạnh gia, mới vừa mắng Mạnh Tự An vài câu, liền bị hắn tát bạt tai ngã nhào trên đất. Mạnh Tự An tư thế cao cao tại thượng, tràn ngập khinh bỉ phỉ nhổ cô: "Cô, thật là tiện!"
Cô hoảng sợ vùng vẫy trong tuyệt vọng, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một khẩu súng. Thế là không chút do dự cô giơ súng nhắm ngay giữa trán người đàn ông kia.
"Muốn giết tôi?" Phía trước họng súng, là khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3080028/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.