Edit: Joly
"Phức tạp? Em nói dối chúng ta, bí mật tham gia buổi đấu giá!"
“Em xin lỗi.” Phùng Thế Chân nói, “Em sai rồi, em sẽ không dám nữa.”
“Anh không muốn nghe lời xin lỗi chiếu lệ của em!” Phùng Thế Huân mắng, “Đài phát thanh nói có một vụ cướp, mạng em lớn nên mới có thể vẫn đứng ở đây. Còn nữa, em sao vẫn còn dính dáng với tên Dung Gia Thượng đó? Anh nên nói gì để em tỉnh táo lại? Hắn đã đính hôn rồi, vị hôn thê của hắn đang mang thai, hắn đang nghỉ ngơi ở trên lầu. Em làm sao vậy? Em có phải lúc nhìn thấy vợ và con trai trong vòng tay hắn thì mới chịu bỏ cuộc? "
Phùng Thế Chân cười mệt mỏi, "Em thực sự biết mình đã sai. Anh à, chân em đau quá."
Phùng Thế Huân tức giận, nhưng không thể kìm được sự đau lòng dành cho em gái mình, vì vậy phải tự tay lấy thuốc và băng gạc để chữa trị vết thương cho Phùng Thế Chân.
Phùng Thế Chân ngồi dựa vào đầu giường, đầu óc choáng váng, mi mắt dần dần rũ xuống.
Phùng Thế Huân băng bó vết thương ở chân, đứng dậy vén mái tóc của cô sang một bên, định đi kiểm tra những nơi khác. Mái tóc rối bù được vén ra, các dấu vân tay trên cánh tay, cổ và khuôn mặt của Phùng Thế Chân đều lộ ra dưới ánh đèn sợi đốt.
Phùng Thế Huân kinh hoàng hất đổ chiếc đĩa, lọ thuốc rơi xuống đất. Tiếng gầm của anh nổ như sấm trong đêm mưa, làm rung chuyển cửa sổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3080026/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.