Edit: G
“Bác sỹ, chồng tôi thế nào rồi?” Dung phu nhân mắng Dung Định Khôn suốt nửa đêm, giờ phút này vẫn là nhịn không được là người đầu tiên đi tới hỏi bác sỹ.
Vị bác sỹ người Đức dùng tiếng anh để nói chuyện: “Phẫu thuật rất thành công, vết thương của chồng bà tạm thời đã ổn định. Nhưng mất máu quá nhiều có thể gây ra một số thương tổn ở não bộ của ông ấy. Hơn nữa viên đạn đã làm tổn thương thắt lưng của ông ấy, chúng tôi muốn quan sát một thời gian mới có thể xác nhận có di chứng gì hay không.”
Dung Gia Thượng phiên dịch một cách đơn giản cho Dung phu nhân nghe. Dung phu nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi, thấp giọng nỉ non một câu Bồ Tát phù hộ.
Dung Định Khôn bị đẩy ra từ phòng phẫu thuật. Dung Gia Thượng bước tới cẩn thận xem kĩ ông ta. Người đàn ông đang hôn mê sắc mặt trắng bệch, mang theo mặt nạ dưỡng khí, khuôn mặt vốn luôn nghiêm nghị hoàn toàn suy sụp, cả người dường như già đi hơn mười tuổi. Trên khuôn mặt nhăn nheo dày đặc các vết nhăn kia không thể tìm ra nổi dù là vẻ uy nghiêm hay khôn khéo nào của ngày xưa cả. Hiện giờ chỉ là một người đàn ông bình thường bị trọng thương, yếu ớt, bất lực và vô dụng.
Dung Gia Thượng nhìn Dung Định Khôn bị đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn các bác sỹ, y tá bận rộn quay xung quanh thân thể đang hôn mê của người đàn ông, cắm vô số nhưng dây ống lên người ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3080024/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.