Edit: OwOw
"Cô gặp qua bệnh nhân tâm thần chưa, Thế Chân? Chị tôi những lúc bình thường cũng giống như trước đây, ôn nhu yên tĩnh, sẽ đan áo len cho cả nhà, sẽ kể chuyện và hát cho tiểu Cửu nghe. Nhưng mà cô không biết lúc nào ma quỷ sẽ chiếm cứ thân thể của chị ấy. Những lúc lên cơn, chị ấy sẽ điên cuồng đánh xé tất cả những người đến gần mình, đập phá hết thảy đồ vật, chửi rủa tất cả mọi người. Mỗi lần phát bệnh chị lại tìm cách giết con mình. Cô là một người phụ nữ thông minh, có lẽ cô đã đoán ra được điều đó nên cô mới có thể khống chế tiểu Cửu để thằng bé giao ra chìa khóa, phải không?".
Phùng Thế Chân khẳng định suy đoán của Mạnh Tự An bằng sự im lặng.
Mạnh Tự An thở dài một hơi chậm rãi nói: "Gia phụ một mực không thể tha thứ cho đại tỷ vì đã làm bại hoại gia môn, ông ấy thậm chí còn không nhận đứa con trai mà chị đã sinh ra và bỏ họ lại bệnh viện, để hai mẹ con chị ấy tự sinh tự diệt. Đợi đến mấy năm sau gia phụ qua đời, tôi nắm toàn bộ quyền hành, mới đem mẹ con đại tỷ đón về nhà. Lúc tiểu Cửu bảy tuổi, đại tỷ qua đời. Là tự sát. Ở trước mặt đứa trẻ cắt động mạch cổ. Gia mẫu không lâu cũng sầu não mà chết. Tôi đem tiểu Cửu ký danh thành đệ đệ, nuôi dưỡng thằng bé lớn lên."”
Mạnh Tự An nhấn tắt điếu thuốc đã cháy hơn phân nửa, nhìn thiếu nữ đang cuộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3080019/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.