Đầu người đàn ông bỗng nhiên ngửa ra sau, máu và não bắn tung tóe lên tường, cơ thể anh ta mềm nhũn ngã xuống đất. Hai mắt của hắn ta vẫn còn đang trừng to thể hiện rõ sự kinh ngạc, vẻ mặt khó có thể tin được vĩnh viễn đọng lại trên khuôn mặt không còn sức sống của hắn.
Dung Phương Hoa dường như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, vòng tay ôm chặt lấy Phùng Thế Chân, toàn thân cô ấy run lên dữ dội.
Mạnh Tự An nhíu chặt mày, hướng về phía trước một bước, “Thế Chân...”
Phùng Thế Chân bỗng nhiên xoay người, chĩa súng vào đầu Mạnh Tự An.
Một đám thủ hạ phía bên ngoài ồn ào hét lớn, soạt soạt rút súng ngắm ngay Phủng Thế Chân và Dung Phương Hoa đang được cô ôm trong lồng ngực.
Xa xa tiếng sấm mùa đông từ bầu trời âm u truyền tới, như một chiếc cối xay lăn qua. Cơn mưa bất chợt nặng hạt, ào ào mà cọ rửa mặt đất. Hơi lạnh ẩm ướt tràn vào từ cánh cửa đang mở, làm giảm đi rất nhiều mùi máu tươi tanh nồng trong căn phòng.
Mạnh Tự An bình tĩnh mà bắt lấy súng trong tay Phùng Thế Chân, nói : “Tôi không bao giờ dung túng cho bọn họ lăng nhục phụ nữ.”
“Có gì khác biệt sao?” Phùng Thế Chân hỏi, “Anh xem đi, anh cho rằng anh không gì là không làm được, nhưng mà anh ngay đến cả thuộc hạ của mình đều không thể quản lý tốt. Anh còn cảm thấy anh có thể khống chế tất cả mọi việc trong lòng bàn tay sao?”
Mạnh Tự An hít sâu một hơi, nói: “Em không giết tôi được đâu, Thế Chân. Bỏ súng xuống đi, tôi sẽ để bọn họ thả các em ra.”
Trong đôi mắt Phùng Thế Chân thiêu đốt lên ngọn lửa đỏ rực, tay cầm súng run rẩy, đôi mắt cô trừng lên đầy giận dữ. Hô hấp cô dồn dập, dùng hết sức lực toàn thân để nhẫn nại, cắn chặt khớp hàm đến tê dại, trong miệng còn lan ra mùi máu tanh.
Cuối cùng, cô buông tay xuống.
“Đưa chìa khóa xe cho tôi. Tôi tự đi!”
“Được.” Mạnh Tự An nói. Vừa giơ tay ra, đã có người đưa chìa khóa tới.
Trong cơn mưa xối xả, Phùng Thế Chân đạp mạnh chân ga, đánh lái một cách điêu luyện. Chiếc xe bấm còi dữ dội, lao vút ra khỏi cổng sắt, lao vào màn mưa đêm dày đặc.
Dung Phương Hoa cuộn tròn ở ghế phụ, quấn chặt thân mình trong chiếc chăn, ầm thầm khóc.
Phùng Thế Chân nhìn con đường đen kịt phía trước, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, em đã an toàn rồi. Nhưng cô muốn đưa em đến bệnh viện trước. Em bị thương, để bác sỹ khám cho em nha.”
“Không!” Dung Phương Hoa kinh hãi hét lên, “ Em không muốn! Không muốn cho người khác biết!”
Phùng Thế Chân giảm bớt tốc độ xe, buông lỏng một tay vuốt ve đầu Dung Phương Hoa, dỗ dành cô ấy nói: “Em chảy rất nhiều máu, nếu không đi khám bác sỹ sẽ bị sinh bệnh đó. Đến lúc đó, cũng giấu không được đâu. Phương Hoa, em không có làm sai bất kì cái gì cả, vì vậy đừng vì tội ác của người khác, mà khiến bản thân mình đau khổ. Cô mang em đi đến bệnh viện Hồng Phòng Tử, hôm nay anh trai cô trực ban. Cô sẽ giữ bí mật cho em.”
Dung Phương Hoa nước mắt rơi như mưa, bắt lấy tay của Phùng Thế Chân, giống như người chết đuối với được cọc, gào khóc thật to.
“Tại sao lại là em? Tại sao bọn họ lại đối xử với em như vậy? Em làm sao có thể tiếp tục sống nữa đây?”
Phùng Thế Chân cũng nghẹn ngào, dùng sức siết chặt lấy tay cô ấy, khàn khàn giọng nói: “ Kẻ ác độc phạm tội không cần lí do gì cả. Em không sai, em là vô tội. Trên đời này, dù bần cùng hay phú quý, phụ nữ vĩnh viễn là những người cần được bảo vệ. Cho nên em mới càng không thể từ bỏ chính mình. Càng gian khổ, mới càng phải bước tiếp, lẽ thẳng khí hùng, ngẩng cao đầu mà bước đi. Những chuyện xảy ra đêm nay đã làm tổn thương thân thể của em, cho nên càng đừng làm nó phá hủy tâm hồn của em. Tương lai của em muốn đi làm những chuyện em muốn làm, muốn trở thành người em muốn trở thành. Em phải trởn nên càng xuất sắc hơn, càng tốt đẹp hơn so với những người đó. Vững vàng lên, Phương Hoa. Cô biết em là một cô gái dũng cảm.”
Dung Phương Hoa ôm chặt Phùng Thế Chân bằng cả hai tay, nước mắt tuôn rơi.
Tại bệnh viện Nhân Tế lúc nửa đêm, trước cửa chính chen đầy các phóng viên với máy ảnh trên tay, họ giống như lũ ruồi bọ ngửi thấy mùi máu tươi, líu ríu mà từ bốn phương tám hướng của Thượng Hải lao đầu mà bay nhanh đến. Chiếc xe mà Dung Gia Thượng ngồi đã bị bao vây bởi nhóm người này, ánh đèn flash hết đợt này đến đợt khác liên tiếp nhau nối thành một mảnh chói lóa, những câu hỏi lộn xộn giống như những hạt mưa tỉ mỉ nện trên cửa kính xe.
Tài xế điên cuồng bấm còi, mới có thể lách ra khỏi đám đông. Dưới ánh đèn flash lập lòe khuôn mặt với những đường nét rõ ràng của Dung Gia Thượng càng có vẻ u ám mà tuấn mỹ. Các vệ sỹ cầm ô, bảo vệ cậu chủ của bọn họ chen ngang qua đám đông, đưa vào cổng bệnh viện.
“Dung thiếu gia, vụ ám sát tối nay là nhằm vào cậu sao?”
“Cậu chủ Dung, cô gái cứu cậu là ai?”
“Xin hỏi anh có biện pháp xử lý gì với tình hình hiện tại không? Đối phương là kẻ thù của Dung gia đúng không?”
“Anh vẫn sẽ mua cái ấn Kim Kỳ Lân đó chứ?”
Dung Gia Thượng làm ngơ trước những câu hỏi ồn ào của đám phóng viên phía sau, mang cả người đầy nước, sải bước mà tiến vào trong bệnh viện. Phụ tá của Triệu Hoa An mồ hôi nhễ nhại mà đến đón anh, dẫn anh tới trước cửa của phòng phẫu thuật trên lầu hai.
Hành lang trước cửa phòng phẫu thuật đông nghịt người. Dung phu nhân ôm Dung Phương Lâm ngồi trên băng ghế dài, hai mẹ con đang run bần bật trong chiếc thảm lớn. Dung Phương Lâm dường như quá sợ hãi, biểu tình chết lặng, sắc mặt tái xanh. Ngũ Vân Trì đang đứng bên cửa sổ, bực bội mà hút một điếu thuốc, thấy Dung Gia Thượng đi tới, lộ ra vẻ mặt áy náy.
Triệu Hoa An ngậm tẩu thuốc lá trong miệng, vẻ mặt hung dữ như dã thú, đám thuộc hạ cũng không dám đến gần.
Dung phu nhân nhìn thấy Dung Gia Thượng đến, bà ta liền thở phào nhẹ nhõm, khóc nói: “ Gia Thượng, hiện giờ trong nhà đều dựa hết vào con!”
Cho dù có không thích con riêng đi nữa, nhưng anh vẫn người đàn ông trưởng thành duy nhất có thể chống đỡ gia đình vào lúc này. Bây giờ Dung Định Khôn sống chết không rõ, có thể dựa vào cũng chỉ có Dung Gia Thượng mà thôi.
“Cha cháu đang ở trong phòng phẫu thuật.” Triệu Hoa An nghiêng đầu về phía phòng mổ đang sáng đèn, sau đó liếc nhìn qua Dung phu nhân đang khóc lóc tuyệt vọng, trầm giọng nói, “Ông ấy bị bắn trúng vào ngực, tình huống không quá lạc quan. Viện trưởng là người quen, đặc biệt gọi điện cho một vị bác sỹ tốt nhất người Đức tới làm phẫu thuật. Nhưng bệnh viện vẫn phát thông cáo bệnh tình nguy kịch để chúng ta chuẩn bị sẵn trước tinh thần.
Khuôn mặt Dung Gia Thượng lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi, “Là người nhà họ Mạnh làm?”
Triệu Hoa An cười khổ: “Thật sự không phải. Cha cháu cùng phòng tuần bổ phát sinh xung đột, đối phương liền nổ súng.”
Đường đường là người đứng đầu Dung gia, vì chạy trốn, thế nhưng lại nổi lên xung đột với phòng tuần bổ?”
Dung Gia Thượng cảm thấy rất là mất mặt, cũng không còn mặt mũi để tiếp tục hỏi nữa.
“Gia Thượng” Triệu Hoa An nói, “Chú hai lắm miệng hỏi cháu một câu, nếu không thích hợp cháu cũng không cần trả lời. Tại sao chúng ta đều không biết, nhưng cháu trước đó đã sắp đặt người mai phục sẵn rồi?”
“Cháu chẳng qua là lo xa thôi.” Dung Gia Thượng bình tĩnh trả lời, “Cha cháu một lòng đều chỉ để ý chuyện của nhà Hashimoto, không rảnh lo lắng chu toàn, Nhưng cháu cảm thấy việc này có thể lớn có thể nhỏ, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, cháu lo gia tộc Hashimoto sẽ đối phó với chúng ta. Không nghĩ tới gia tộc Hashimoto không có chuyện gì, nhưng Mạnh Tự An lại ra tay. Chú Triệu sẽ không bởi vì cháu không thông báo với chú chuyện này mà không vui chứ?”
“Đương nhiên là không rồi.” Triệu Hoa An tủm tỉm cười, “Chuyện hôm nay may mà cháu sớm có phòng bị, bằng không mọi người không chừng đều phải chết ở bên trong rồi.”
“Chú Triệu quá khen rồi.” Dung Gia Thượng lễ phép mà nói, “Cũng nhờ chú phản ứng nhanh nhạy, mới cứu được phu nhân và Phương Lâm.”
Ánh đèn sáng chói của bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà chiếu xuống, đổ bóng lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Dung Gia Thượng, khiến anh càng thêm có vẻ lạnh lùng và u ám. Nhưng thân hình mạnh mẽ và cao lớn của anh vẫn luôn giữ tư thế thẳng đứng, giống như một ngọn thông xanh cao ngất, vào thời điểm mọi người hoảng loạn, lúng túng thì anh đứng lên chống đỡ ngôi nhà đang đổ nát.
Triệu Hoa An cau mày nhìn người thanh niên đứng trước mặt mình, giống như đang nhìn một con sói con sắp thế chỗ của con sói đầu đàn.
Ông ta vẫn còn nhớ rõ nửa năm trước khi nhìn thấy Dung Gia Thượng, chàng thanh niên này vẫn còn là một cậu bé kiều quý mà tùy hứng. Nhìn bề ngoài, Dung Gia Thượng khi đó có đầy đủ mọi thứ bệnh mà con nhà giàu cùng tuổi mắc phải: mẫn cảm, cao ngạo, ương ngạnh nổi loạn. Lúc ban đầu Triệu Hoa An chỉ coi anh là đại thiếu gia không hiểu sự đời, cho rằng chính mình không gì không làm được, kỳ thật chẳng qua vẫn chỉ là đóa hoa trong nhà ấm mà thôi. Những cậu ấm như vậy, Triệu Hoa An đã gặp rất nhiều. Chỉ cần cho bọn họ trải qua một chút rèn luyện thực tế, thì bọn họ sẽ khóc lóc thảm thương kêu cha gọi mẹ mà xin tha.
Nhưng càng tiếp xúc với Dung Gia Thượng, ông ta càng nhận ra rằng anh thực sự không hổ là con trai của Dung Định Khôn. Cái loại xảo quyệt giỏi ngụy trang đó là bẩm sinh và di truyền từ trong máu. Anh ta dùng khuôn mặt xinh đẹp và phong thái kiêu ngạo của mình làm mặt nạ, làm người ta buông bỏ phòng bị, rồi sau đó giáng cho bọn họ một đòn thật bất ngờ.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, ở lúc mọi người chưa kịp phản ứng, người thanh niên này đã rút đi dáng vẻ của một thiếu niên, trưởng thành một người đàn ông có thể đỉnh thiên lập địa. Cái thủ đoạn hành sự giống y như cha anh thế này khiến Triệu Hoa An âm thầm kinh hãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]