Edit: G
Đầu người đàn ông bỗng nhiên ngửa ra sau, máu và não bắn tung tóe lên tường, cơ thể anh ta mềm nhũn ngã xuống đất. Hai mắt của hắn ta vẫn còn đang trừng to thể hiện rõ sự kinh ngạc, vẻ mặt khó có thể tin được vĩnh viễn đọng lại trên khuôn mặt không còn sức sống của hắn.
Dung Phương Hoa dường như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, vòng tay ôm chặt lấy Phùng Thế Chân, toàn thân cô ấy run lên dữ dội.
Mạnh Tự An nhíu chặt mày, hướng về phía trước một bước, “Thế Chân...”
Phùng Thế Chân bỗng nhiên xoay người, chĩa súng vào đầu Mạnh Tự An.
Một đám thủ hạ phía bên ngoài ồn ào hét lớn, soạt soạt rút súng ngắm ngay Phủng Thế Chân và Dung Phương Hoa đang được cô ôm trong lồng ngực.
Xa xa tiếng sấm mùa đông từ bầu trời âm u truyền tới, như một chiếc cối xay lăn qua. Cơn mưa bất chợt nặng hạt, ào ào mà cọ rửa mặt đất. Hơi lạnh ẩm ướt tràn vào từ cánh cửa đang mở, làm giảm đi rất nhiều mùi máu tươi tanh nồng trong căn phòng.
Mạnh Tự An bình tĩnh mà bắt lấy súng trong tay Phùng Thế Chân, nói : “Tôi không bao giờ dung túng cho bọn họ lăng nhục phụ nữ.”
“Có gì khác biệt sao?” Phùng Thế Chân hỏi, “Anh xem đi, anh cho rằng anh không gì là không làm được, nhưng mà anh ngay đến cả thuộc hạ của mình đều không thể quản lý tốt. Anh còn cảm thấy anh có thể khống chế tất cả mọi việc trong lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3080021/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.