Chương trước
Chương sau
EDIT: MỘC TÂM

“Anh biết rồi.” Dung Gia Thượng cười khổ, “Ai mà không thích tự do làm những gì mình thích? Nhưng vì anh đã được hưởng cuộc sống thượng lưu do gia đình chu cấp, thì cần phải làm tròn nghĩa vụ của anh, bảo vệ còn thuyền lớn này, để nó tiếp tục đi về phía trước cho đến ngày nó chìm xuống thì mới thôi. "

“Vậy chúng ta phải làm sao?” Phùng Thế Chân hỏi “Anh muốn em đợi anh, chẳng nhẽ là đợi thuyền chìm xong đến vớt anh lên? Hay là anh cho rằng Dung gia nhà anh nửa năm sau sẽ sụp đổ?”

Dung Gia Thượng chầm mặc, hai tay buông thõng một cách yếu ớt. Phùng Thế Chân nhìn chằm chằm vào thanh niên đối diện. Dung Gia Thượng đang đứng bên cạnh một ngọn đèn ngoài hành lang, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu xiên từ trên cao xuống, gương mặt anh tuấn chìm trong u ám, ​​đường nét trên khuôn mặt lộ rõ nét, trông thật thê lương và ủ rũ.

Phùng Thế Chân vẫn là mềm lòng và cảm thấy đau đớn, nhưng cô cũng biết rằng, Dung Gia Thượng sẽ không cùng mình bỏ đi.

“Gia Thượng. anh thuộc về trời xanh mây trắng. Anh nên lái máy bay, bay trên bầu trời cao và theo đuổi bất cứ thứ gì anh muốn theo đuổi. Còn gia đình của anh, chính xác là sự thỏa hiệp của anh với cha anh, chỉ làm cho anh từng bước từng bước bị lôi kéo vào thế giới đen tối, hèn hạ và xấu xa của ông ấy. Em rất ghét và hận cha của anh, nhưng em không muốn vào một ngày nào đó trong tương lai cũng sẽ hận anh.” Phùng Thế Chân nói xong thở một hơi dài.

“Có chuyện gì đã xảy ra vậy?” Dung Gia Thượng hỏi “Thế Chân, em thực sự muốn anh bỏ trốn cùng em. Em luôn là người biết kiềm chế bản thân rất tốt, có phải là có chuyện gì xảy ra đúng không?”

Phùng Thế Chân nghẹn ngào, nói một cách yếu ớt “Là do em một phút xúc động. Có lẽ đó là lỗi khi uống sâm panh khi bụng đói."

"Lỗi do rượu?"

“Vậy chứ anh nghĩ sao?” Phùng Thế Chân cười chế diễu “Không lẽ anh nghĩ em yêu anh yêu đến điên cuồng, không đợi nổi anh thu sếp một đống chuyện lộn xộn ở nhà anh, chỉ muốn kéo anh bỏ trốn?”

Tiếng cười trầm thấp đột ngột dừng lại. Dung Gia Thượng vươn tay kéo cô vào lòng, nâng cằm cô, cắn chặt môi rồi hôn cô thật chặt.

Phùng Thế Chân thở hổn hển, nhưng cơ thể cô đã bị cánh tay cứng như sắt của người con trai trước mặt ôm chặt. Trong lúc còn chưa biết gì, người đã bị đẩy vào tường, hai tay siết chặt mười ngón tay đan vào nhau, những nụ hôn cháy bỏng ùn ùn kéo đến, ngang ngược mà gặm nhấm, tham lam cướp đoạt. Phùng Thế Chân run rẩy trong vòng tay của người đàn ông, hít thở một cách gấp gáp giữa những nụ hôn triền miên liên tục, khi cả nhận được môi của Dung Gia Thượng đang đặt trên cổ của mình, đã đẩy lên một chuỗi tia lửa xúc cảm. Hàm răng nanh sắc nhọn của anh áp vào mạch máu đang đập xuyên qua lớp da mỏng, cắn nhẹ nhẹ như muốn xuyên thủng lớp da này.

“Ít nhất….chỉ là đêm nay thôi….” Phùng Thế Chân đấu tranh tư tưởng lần cuối cùng trong bối rối, “Rời khỏi đây….chuyện gì em cũng nghe theo anh….”

Dung Gia Thượng từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, như thể để chống lại sự cám dỗ ngọt ngào và tội lỗi này, anh cắn vào vai Phùng Thế Chân.

“Ái…” Phùng Thế Chân run lên vì đau.

Đôi môi mềm mại ấm áp lập tức che đi vết răng, luyến tiếc mà hôn một cái, xoa dịu cơn đau. Phùng Thế Chân biết rằng cô đã không có cơ hội. Cô thở dài thườn thượt, nâng cánh tay qua vai Dung Gia Thượng, sờ lên chiếc gáy đang đẫm mồ hôi của anh.

“Anh sẽ nhớ kỹ” Dung Gia Thượng nói, rồi buông người trong tay ra.

“Mỗi một lời hôm nay em nói, anh đều sẽ nhớ kỹ” Hai má anh ửng hồng và sự nhiệt tình trong mắt anh không hề biến mất. vuốt lại cổ áo một cách gọn gàng ngăn nắp “Sẽ có ngày để cho em thực hành, Thế Chân”

“Anh nằm mơ đấy” Phùng Thế Chân yếu ớt dựa vào tường, nhìn người yêu vừa đẹp trai vừa tự mãn mà lắc đầu, “Lời mời chỉ trong hôm nay, đổi sang ngày khác không còn hiệu lực.”

Trên môi Dung Gia Thượng nở một nụ cười, đưa tay lên vuốt ve đôi môi đỏ mọng đã bị anh tàn phá, "Anh hiểu tâm ý em dành cho anh, anh rất cảm động. Nhưng mà có những chuyện, anh nhất định phải làm. Đối với em, anh có thể không cần gia tộc, chỉ cần tiền đồ phía trước. Nhưng đối với anh, anh muốn có cả hai! Anh phải giữ vững sự nghiệp gia đình, anh cũng sẽ thực hiện được lý tưởng” Anh bước tới trước và nhìn chằm chằm vào Phùng Thế Chân giống như một con sói đói trong vùng hoang dã nhìn chằm chằm vào con mồi mà anh ta quyết tâm giành được.

“Em, anh cũng muốn”

Trái tim của Phùng Thế Chân giống như đột nhiên trong giây lát ngừng đập.

Dung Gia Thượng cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán Phùng Thế Chân rồi quay người đi. Phùng Thế Chân ngây người đứng nhìn bóng dáng cao thẳng của người thanh niên hòa lẫn vào ánh đèn rực rỡ. Mất một lúc lâu sau cô mới quay lại hội trường, cầm ly rượu từ đĩa của người phục vụ lên, ngửa đầu một hơi uống hết một nửa.

“Sao rồi? Anh ta không định đi cùng cô à?” Mạnh Tự An chậm rãi bước đến gần.

Phùng Thế Chân giống như bị kim đâm, đặt ly rượu xuống, “Thất Gia đã sớm biết rồi?” Mạnh Tự An nhìn cô nở một nụ cười, nói một cách nhẹ nhàng: “Tin tôi đi, Thế Chân. Cậu ta từ chối, đấy sẽ là sự mất mát của cậu ta."

“Chuyện này cũng chưa chắc.” Phùng Thế Chân uống hết ly rượu, cười “Thứ nhất, việc bỏ trốn không bao giờ có kết thúc tốt đẹp, chưa kể chúng tôi còn ra đi với hai bàn tay trắng. Hai là, mặc dù tôi không biết kế hoạch tối nay của nhà họ Dung, nhưng mà Dung Gia Thượng làm việc cẩn trọng, có lẽ thực sự để cho bản thân chừa lại một đường thoát thân cũng không biết chừng. Ngược lại Thất Gia ngài, có vẻ tự tin quá mức, là muốn để tôi chờ xem kịch hay hả.”

“Có phải kịch hay hay không, bây giờ vẫn chưa dám khoe khoang.” Mạnh Tự An lấy tay ngăn lại Phùng Thế Chân tiếp tục uống rượi, vòng tay qua eo cô, không quan tâm đến sự phản kháng trong mắt Phùng Thế Chân kéo cô vào sàn nhảy.

“Phụ nữ các người, sao lúc nào cũng dễ bị cảm xúc chi phối như vậy?” Mạnh Tự An ôm lấy vòng eo thon thả và mềm mại của Phùng Thế Chân từ đôi môi sưng đỏ của cô nhìn chằm chằm vào dấu răng lấp ló trên vai cô, ánh mắt dần dần thâm thúy, "Bản thân tôi đã từng chứng kiến ​​một người phụ nữ bị tình yêu hủy hoại thành người không ra người, ma không ra ma. Cô ấy cũng đã từng như cô, khi cô ấy cười lên sẽ làm cho bầu không khí thơm ngát mùi hương hoa.”

“Thất gia quá khen rồi.” Phùng Thế Chân cười nhạt “Chỉ là tình yêu thốt ra từ miệng của Thất gia, giống như dã thú đánh sợ. Chẳng nhẽ anh chưa thấy tình yêu đẹp bao giờ hả?”

Một lời chế nhạo nổi lên nơi khóe miệng Mạnh Tự An “Nếu như là dã thú đánh sợ thì đã tốt, ít nhất ai cũng biết để tránh nó. Tình yêu như một làn khói lớn toát ra khi hút thuốc phiện, khi hút vào thì thấy sảng khoái, ngây ngất, lúc hết thuốc thì đau đớn không bằng chết. Thay vì như vậy, thì ngay từ khi bắt đầu, đừng có hút nó.”

Phùng Thế Chân không thể nhịn được cười, "Vậy thì phải làm sao? Nếu như thực sự thích một người, thì không có cách nào tự mình làm chủ được nữa.”

“Ai nói không được?” Mạnh Tự An bác bỏ, “Chỉ có kẻ yếu mới không kiềm chế được cơn đau nhói này.”

Phùng Thế Chân thản nhiên cười, "Nếu như ngài thực sự nghiện rồi thì sao?"

Mạnh Tự An nhướng mày lên, nhưng không trả lời. Phùng Thế Chân cũng không truy không hỏi thêm nữa. Tiếng nhạc khiêu vũ rộn ràng, ánh rượu vang phản chiếu trong ánh đèn rực rỡ. Giữa tiếng hò reo và tiếng cười của quan khách, cuộc đấu giá diễn ra hết vòng này đến vòng khác, không khí buổi đón tiếp từ thiện càng trở nên sôi nổi. Thiếu gia Hashimoto không thể chống đỡ được nữa, ngồi dựa trên ghế sô pha, nước da tái nhợt. Dung Phương Lâm được Dung Định Khôn dặn dò, kiên nhẫn đi cùng ông ta còn đích thân rót trà nóng cho ông ta. Hashimoto sức khỏe không tốt, nhưng anh ta có vẻ rất hiền lành và tao nhã. Dung Phương Lâm ngồi cạnh nói chuyện cùng anh ta, cũng có thể nói chuyện rất hợp ý.

““Anh cả của tôi rất thích Phương Lâm.” Shiori Hashimoto toát lên một vẻ rất vui mừng khi thấy anh trai như vậy.

Dung phu nhân thực sự không thích đứa trẻ ốm yếu này, bà nói: "Tôi thấy sắc mặt của lệnh lang rất xấu, cậu có muốn về nhà sớm nghỉ ngơi không?"

Bà Tanaka cũng muốn con trai về nhà trước, nhưng nhìn thấy nụ cười của cậu với Dung Phương Lâm, bà biết rằng con trai mình rất thích cô gái này. Người con trai cả đau ốm quanh năm, không được tiếp xúc với mấy cô gái trẻ, rất cô đơn. Bà không muốn làm gián đoạn khoảnh khắc ngọt ngào này. Hơn nữa, bà còn khoe khoang rằng con trai cả sức khỏe hồi phục rất tốt, cũng ngại quay lưng lại với lời nói của mình.

“Người trẻ tuổi của họ có rất nhiều điều để nói.” Dung Định Khôn mỉm cười, “Chúng ta là cha mẹ tốt nhất nên bớt can thiệp.”

“Đúng vậy.” Bà Tanaka cười tươi “Đừng lo, Taiichi thân thể vẫn ổn.”

Shiori Hashimoto không hề lo lắng. Taichi Hashimoto cuối cùng cũng rời khỏi nhà, cô ấy đã có cơ hội thực hiện sự sắp xếp của mình. Lúc này anh ấy càng mệt mỏi thì khả năng mắc bệnh càng cao. Nửa đêm, thời tiết lạnh cóng, dù được đưa đến bệnh viện kịp thời chưa chắc đã cứu được. Ngay cả khi được cứu, sợ rằng cũng không thể gượng dậy được nữa. Đúng thật là! Người anh cả này bị bệnh sống đi chết lại từ lúc cò nhỏ, nhưng lại sống lay lắt cho đến ngày hôm nay. Người mà lẽ ra nên chết từ sớm, nhưng lại cố tình sống chặn đường của chị em mình. Đáng chết thì lại không chết đi, đừng trách cô tuyệt tình như vậy. Nghĩ đến điều này, Hashimoto Shiori lại liếc nhìn Dung Định Khôn.

Dung Định Khôn không hổ là gừng già, từ đầu đến cuối chỉ làm một việc là mời gia đình Hashimoto đến cuộc đấu giá, nhưng lại là giúp đỡ Hashimoto Shiori một việc lớn. Việc này dù nhìn thế nào đi nữa cũng là một chuyện ngoài ý muốn, không ai phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa cho dù cô và Dung Định Khôn ai muốn lật lọng, cũng không có bằng chứng để vạch mặt nhau. Shiori Hashimoto liếc nhìn đồng hồ treo tường, vội vàng uống thêm một ngụm sâm panh để kìm nén nhịp tim hồi hộp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.