EDIT: MỘC TÂM
“Anh biết rồi.” Dung Gia Thượng cười khổ, “Ai mà không thích tự do làm những gì mình thích? Nhưng vì anh đã được hưởng cuộc sống thượng lưu do gia đình chu cấp, thì cần phải làm tròn nghĩa vụ của anh, bảo vệ còn thuyền lớn này, để nó tiếp tục đi về phía trước cho đến ngày nó chìm xuống thì mới thôi. "
“Vậy chúng ta phải làm sao?” Phùng Thế Chân hỏi “Anh muốn em đợi anh, chẳng nhẽ là đợi thuyền chìm xong đến vớt anh lên? Hay là anh cho rằng Dung gia nhà anh nửa năm sau sẽ sụp đổ?”
Dung Gia Thượng chầm mặc, hai tay buông thõng một cách yếu ớt. Phùng Thế Chân nhìn chằm chằm vào thanh niên đối diện. Dung Gia Thượng đang đứng bên cạnh một ngọn đèn ngoài hành lang, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu xiên từ trên cao xuống, gương mặt anh tuấn chìm trong u ám, đường nét trên khuôn mặt lộ rõ nét, trông thật thê lương và ủ rũ.
Phùng Thế Chân vẫn là mềm lòng và cảm thấy đau đớn, nhưng cô cũng biết rằng, Dung Gia Thượng sẽ không cùng mình bỏ đi.
“Gia Thượng. anh thuộc về trời xanh mây trắng. Anh nên lái máy bay, bay trên bầu trời cao và theo đuổi bất cứ thứ gì anh muốn theo đuổi. Còn gia đình của anh, chính xác là sự thỏa hiệp của anh với cha anh, chỉ làm cho anh từng bước từng bước bị lôi kéo vào thế giới đen tối, hèn hạ và xấu xa của ông ấy. Em rất ghét và hận cha của anh, nhưng em không muốn vào một ngày nào đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3080001/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.