EDIT: BƠ
Đến lúc vật phẩm đấu giá thứ năm, một chiếc bình thời Đường được bán đấu giá với giá cao ngất ngưởng 50 nghìn tệ. Bầu hông khí của khán đài được đẩy lên cao trào.
Đồng hồ treo tường trên cao chỉ đến 11h 40, vẫn còn 20 phút nữa, phần cuối cùng của món đồ cổ hôm nay sắp được bán đấu giá. Bởi vì nhà tổ chức dự định giữ bí mật. Khách mời vẫn không biết vật đấu giá cuối cùng là gì, nên vô cùng hứng thú chờ đợi.
Khách khứa tràn trề thích thú, chuyện trò vui vẻ, không hiện chút nào mệt mỏi.
Phùng Thế Chân đã đợi gần hết buổi tối, thấy đại thiếu gia Hashimoto đến bây giờ đều còn thở hổn hển bình thường. Không khỏi có một chút hoài nghi suy đoán ban đầu của bản thân.
Buổi đấu giá tụ tập rất đông người nổi tiếng tham gia, ban tổ chức đã bố trí rất đông vệ sĩ để bảo vệ các vật phẩm đấu giá. Nếu nhà họ Dung muốn động thủ, có thể sẽ không chọn trong buổi họp. Vậy có lẽ sẽ sau khi buổi tiệc rượu kết thúc?
Phùng Thế Chân đang suy nghĩ, thấy Mạnh Tự An đi tới, nói: “Lệ Nhi có một chút không thoải mái, đang ở trên lầu nghỉ ngơi. Cô đi giúp cô ấy đi.”
“Cô ấy bị làm sao?” Phùng Thế Chân đem ly rượu bỏ xuống, lo lắng nói, “Cần gọi bác sĩ hay không?”
“Uống hơi nhiều mà thôi.” Mạnh Tự An cười một tiếng trấn an, kéo cánh tay của Phùng Thế Chân, mang cô lên cầu thang lớn trên tầng hai.
Lầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3080002/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.