Đỗ Lan Hinh kinh ngạc nói nhỏ: “Tôi không thích chuỗi vòng san hô kia.”
Dung Gia Thượng bình tĩnh mà cười với cô ta: “Tôi cũng không có ý định mua nó cho cô đâu.”
Vẻ mặt Đỗ Lan Hinh cứng đờ: “Anh đang trả thù cho mấy lời châm chọc vừa rồi của tôi ấy hả?”
“Tôi là một người lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?” Dung Gia Thượng mỉm cười, ghé vào bên tai Đỗ Lan Hinh, nhìn như dịu dàng mà nhỏ giọng nói, “Tôi đang cảnh cáo cô, bất kể cô đang nghĩ cái gì, không cần lại đi khiêu khích người phụ nữ của tôi.”
Đỗ Lan Hinh như bị tát vào mặt, khuôn mặt hết hồng lại trắng, hung hăng trừng mắt nhìn Dung Gia Thượng một cái dữ tợn, đen mặt mà tránh ra.
Ánh mắt của Shiori Hashimoto đảo qua đảo lại giữa Mạnh Tự An và Dung Gia Thượng, thần sắc phức tạp.
Người dẫn chương trình lớn giọng: “Quý ngài số 7 ra giá năm nghìn. Còn vị nào ra giá cao hơn không?”
“ Sáu nghìn.” Mạnh Tự An cầm thẻ số trong tay quơ qua quơ lại giống như đang trêu đùa với một chú cún con.
Trong hội trường một trận âm thanh ồ lên khiến không khí náo động hẳn, ánh mắt tò mò của mọi người đổ dồn về phía hai người đàn ông đang đấu giá quyết liệt này. Lại bởi vì vật phẩm đấu giá là trang sức nên người đẹp đứng cạnh Mạnh Tự An đã trở thành tâm điểm của đám đông.
“Còn có vị khách nào trả giá cao hơn không?” Người dẫn chương trình lại lớn tiếng nói, “Sáu nghìn lần thứ nhất, sáu nghìn...”
“Tám nghìn.” Giọng nói của Dung Gia Thượng ấm áp và rõ ràng, nhưng nó lại dễ dàng mà lấn át giọng nói lớn tiếng của người dẫn chương trình.
Oanh – khách khứa toàn trường đều kích động giống như bọn trẻ con mỗi lần ăn tết được xem kịch, âm thanh bàn luận như thủy triều dâng cao không ngừng.
Điều này làm ngay cả Dung Định Khôn cũng liếc nhìn thoáng qua con trai mình một cái với vẻ mặt không hài lòng.
Dung phu nhân cũng vô cùng khó chịu với sự phung phí của con riêng, vừa định mở miệng châm chọc vài câu thì giọng nói mạnh mẽ của Mạnh Tự An đã lấn át tiếng ồn ào trong hội trường.
“Mười nghìn!”
Mười nghìn tệ đủ để mua một căn hộ mới rộng rãi và đẹp đẽ với đầy đủ đồ dùng, vậy mà lại dùng để đổi lấy một sợi dây chuyền san hô chỉ có thể đeo trên cổ phụ nữ như vậy. Hành động vung tiền như rác chỉ để đổi lấy một nụ cười của giai nhân thế nhưng là một hành động khá là lịch lãm, làm cho những người đàn ông có mặt trong hội trường đều ý vị thâm tường mà nở nụ cười.
“Mười nghìn! Vị khách số 16 ra giá mười nghìn!” Người dẫn chương trình cao hứng đến mức giọng nói đều trở lên kích động, “Còn có vị khách nào ra giá cao hơn không?”
Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Dung Gia Thượng , ngay cả Tiếu Bảo Lệ người trước đó vẫn luôn giữ bình tĩnh đều vô cùng tò mò mà nhìn chằm chằm anh. Dung Gia Thượng lại thu tay lại, bất cần đời mà nở nụ cười, từ chối trả thêm giá rồi.
Sau khi người dẫn chương trình hô lên ba lần, không có ai trả giá thêm nữa, cuối cùng một búa gõ định. Bộ vòng cổ san hô đỏ này cuối cùng rơi vào tay Mạnh Tự An với giá cao gấp 5 lần.
Dung Gia Thượng không cho là đúng mà cười nhạt, nghịch nghịch thẻ số trong tay, nhìn Mạnh Tự An kéo tay Phùng Thế Chân, bước lên sân khấu dưới ánh đèn flash của các phóng viên.
Tiếu Bảo Lệ chính tay đem vòng tay cầm lại đây. Mạnh Tự An ngay tại chỗ lấy ra vòng cổ, nhìn về phía Phùng Thế Chân.
Phùng Thế Chân vẻ mặt bình tĩnh, trước ánh mắt nóng bỏng và ghen tị của hầu hết các vị khách nữ có mặt trong hội trường, tháo chiếc vòng trân châu đen trên cổ xuống, rồi xoay người lại.
Động tác của Mạnh Tự An nhẹ nhàng mà tao nhã, giống như phủi đi sương sớm trên cánh hoa, anh ta đeo sợi dây chuyền lên chiếc cổ mảnh mai và trắng nõn của cô gái.
Những viên san hô tròn và đỏ như chuỗi huyết châu, dưới ánh đèn chói mắt của đám kí giả, chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ mà ma mị.
Vũ điệu nhạc jazz vui tươi được diễn tấu, những nhân viên phục vụ nối đuôi nhau mang theo những loại rượu hảo hạng, qua lại không ngớt mà đảo quanh các vị quan khách. Không khí căng thẳng và phấn khích tan biến, khách khứa bắt đầu uống rượu, cười nói rôm rả.
Khi Mạnh Tự An vừa bước xuống đài liền ngay lập tức bị vây quanh bởi những lời tâng bốc nịnh hót của những vị quan khách muốn kết giao với anh ta. Phùng Thế Chân bưng theo ly rượu mà tránh ra.
Phùng Thế Chân trẻ trung xinh đẹp, là gương mặt mới của buổi đấu giá này, nhưng cố tình một màn mở đầu vừa rồi lại chiếm hết nổi bật. Những nữ khách khác đối với cô mang thái độ vừa tò mò vừa bài xích, nhất thời không có ai dám bắt chuyện với cô, họ chỉ dám từ xa xa mà đánh giá cô, ồn ào nghị luận.
Phùng Thế Chân đến đây hôm nay cũng không phải vì để kết giao thêm bạn mới, cô rất vui vì bản thân không bị quấy rầy. Người phụ vụ bưng khay rượu đi qua, cô duỗi tay muốn lấy một ly rượu, không nghĩ tới bên cạnh có vị khách lên tiếng gọi người phụ vụ đi mất luôn.
Một tiếng cười chế nhạo nhè nhẹ mà bay vào tai cô. Phùng Thê Chân cảm thấy phiền chán, dự định cách mấy phu nhân nhà giàu này xa một chút. Nhưng có người lại từ trên khay rượu của bồi bàn lấy đi hay ly champagne, bước đến, đưa cho đến trước mặt cô một trong hai ly champagne đó.
Dung Gia Thượng phong độ nhẹ nhàng, tươi cười tuấn tú, đôi mắt như nước hồ lạnh dưới ánh trăng rằm, vừa trong sáng, vừa dịu dàng.
“Cảm ơn Dung đại thiếu gia đã giải vây.” Phùng Thế Chân cười cầm lấy ly rượu.
“Cô giáo gặp khó khăn, làm học trò chính là đạo nghĩa không thể chối từ.” Dung Gia Thượng một tay đút vào túi quần, đứng ở bên cạnh Phùng Thế Chân, ánh mắt hướng về những kẻ hóng hớt bên ngoài liếc mắt một vòng.
Các khách mời nữ xấu hổ, lần lượt ngoảnh mặt mà dời đi tầm mắt.
“Hôm nay em thật đẹp.” Dung Gia Thượng thẳng thắn khen ngợi, “Chỉ là theo ý tôi, màu san hô này vẫn không đủ đẹp. Muốn tôi nói, màu mã não đỏ phương nam càng hợp với em hơn. Nhưng mà thật tiếc em lại không thích anh sợi mã não anh tặng em.”
“Có người phụ nữ nào không thích trang sức đẹp mắt chứ?” Phùng Thế Chân nói, “ Tôi chỉ là không thể tiếp thu động cơ tặng quà của anh mà thôi. Giống như vừa mới khi nãy, anh làm tôi nói anh có cái gì tốt đẹp cơ chứ.”
“Tôi vừa nãy làm cái gì?” Dung Gia Thượng nhướng nhướng mày rậm anh khí, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa vô lại mà nhìn cô.
Phùng Thế Chân chế nhạo: “ Anh tăng giá sợi dây chuyền từ hai nghìn lên mười nghìn. Anh nói xem anh có phải là kẻ lừa đảo do công ty bán đấu giá phái tới không?”
Dung Gia Thượng lắc lắc champagne trong ly, cười hì hì nói: “ Em nếu chán ghét Mạnh Tự An, em nên cảm ơn tôi vì đã khiến anh ta phải trả nhiều tiền hơn, còn nếu em thích anh ta, em càng nên cảm ơn tôi vì đã giúp em thử lòng anh ta.”
“Nói đến nói đi, đều vẫn là tôi nợ anh ân tình đúng không?” Phùng Thế Chân không biết nên khóc hay nên cười nữa đây.
“Tôi chính là thích làm em nợ tôi ân tình đó.” Dung Gia Thượng cong môi, “Như vậy, ít nhất hai chúng ta còn có thể có chút liên hệ, không phải sao?”
Phùng Thế Chân không tỏ ý kiến mà hừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía bên hội trường.
Đỗ Lan Hinh vừa mới bưng một ly cocktail, mới nhấp một ngụm, Dương Tú Thành đã như bóng với hình mà xuất hiện bên cạnh cô ta, thay chiếc ly trong tay cô ta bằng một ly nước trái cây, khiến Đỗ Lan Hinh liếc anh ta với anh mắt phàn nàn,
Phùng Thế Chân hỏi: “Cô Đỗ gần đây hình như đối với tôi có chút hiểu lầm?”
“Tôi cũng không rõ chuyện đó lắm.” Dung Gia Thượng nói, “Cô ta hiện tại có bầu, có lẽ tâm trạng không tốt. Nếu có điều gì thất lễ, còn mong em thông cảm.”
Phùng Thế Chân kinh ngạc mà trừng mắt nhìn Dung Gia Thượng, “Anh nói cô ta...”
Dung Gia Thượng nhướng mày bĩu môi nói, “Không phải là của tôi.”
Không phải là của Dung Gia Thượng, vậy thì chính là của Dương Tú Thành rồi.
Đội nón xanh cũng liền thôi đi, đây còn phải vui vẻ mà đổ vỏ ốc. Dung Gia Thượng như vậy mà vẫn còn có thể bình tĩnh mà nói nói cười cười, thật là làm Phùng Thế Chân phải ghé mắt nhìn.
“Em thì sao?” Ngón tay mảnh khảnh của Dung Gia Thượng vuốt ve mép ly rượu, “Sư muội của Mạnh Tự An?”
“Nếu không phải thì thế nào?” Phùng Thế Chân nói, “Lệ Nhi thấy tôi cả ngày buồn chán, muốn dẫn tôi đến hội đấu giá để mở mang tầm mắt. Vừa hay cũng gặp ông chủ Mạnh ở đây, lại bằng lòng làm bạn trai của tôi, tôi cớ sao mà không nguyện ý chứ?”
Dung Gia Thượng khịt mũi cười, “Mạnh Tự An nhưng thật ra khá là thân sĩ. Cuối năm cả Thượng Hải nhiều buổi tiệc xã giao như vậy, anh ta lại cố tình dẫn em đến thăm gia buổi đấu giá ngày hôm nay.”
“Hội đấu giá hôm nay có cái gì đặc thù sao?” Phùng Thế Chân cố tình đánh lạc hướng mà nói, “ Nói mới nhớ, Phương Lâm có chuyện gì vậy? Nhà các anh không phải muốn tác hợp cô ấy với cái tên đàn ông bệnh tật kia đi?”
“Em yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu.” Dung Gia Thượng nói, “Em ấy là học trò cưng của em, tôi sao dám làm em ấy chịu tủi thân chứ. Chẳng qua là trường hợp hôm nay cần em ấy ứng phó một chút mà thôi.”
Phùng Thế Chân thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn như vô ý mà nói: “Sắc mặt của thiếu gia Hashimoto nhìn có vẻ giống như có trái tim không được khỏe mạnh lắm. Người bệnh như vậy cần nên nằm trên giường yên tĩnh dưỡng bệnh, tại sao lại còn đến tham dự hội đấu giá như thế này vậy? Cũng không sợ xảy ra sự cố ngoài ý muốn sao.”
Phùng gia mở hiệu thuốc, Phùng Thế Huân lại là bác sĩ, không lạ gì khi Phùng Thế Chân có thể nhìn ra thiếu gia Hashimoto mắc bệnh tim đi.
Dung Gia Thượng lãnh đạm cười: “Nào có ai nằm trên giường bệnh xem mắt bao giờ? Sức khỏe không tốt, lúc này cũng phải bò dậy mà đi ra ngoài vài bước đi. Vả lại cũng chỉ là một cái hội đấu giá mà thôi, còn có thể có cái sự cố ngoài ý muốn gì chứ?”
Nếu có tâm làm, thì việc tạo ra sự cố ngoài ý muốn cũng quá nhiều rồi.
Phùng Thế Chân nhấp một ngụm rượu, nhất thời không nói chuyện.
Ở một bên của đại sảnh, Mạnh Tự An bị mấy khách nữ tiến lên quấy rầy. Các cô gái trẻ thiên kiều bá mị, đối mặt với người đàn ông đẹp trai giàu có cực kì nhiệt tình, thi nhau tranh giành sự chú ý của anh ta. Mạnh Tự An mỉm cười đến nho nhã lễ độ, nhưng cũng không thể che giấu hết được biểu tình hưởng thụ của anh ta.
“Mạnh Tự An rất có sức hút, phải không?” Dung Gia Thượng bất ngờ nói.
Phùng Thế Chân im lặng.
Dung Gia Thường cười nhẹ nhìn cô, “Em vì anh ta mà luôn từ chối tôi phải không?”
“Không.” Phùng Thế Chân theo bản năng phản bác, “Tại sao lúc nào anh cũng nghĩ chuyện liên quan đến anh ta?”
“Vậy em vì cái gì luôn cùng anh ta dây dưa không dứt vậy?” Dung Gia Thượng hỏi.
Phùng Thế Chân nói: “Tôi có cuộc sống của riêng tôi, anh can thiệp hơi nhiều rồi đó. Hơn nữa, anh có chỗ nào tốt hơn tôi chứ? Trái một Đỗ Lan Hinh, phải một Shiori Hashimoto. Anh nên là trước tiên giải quyết tốt hai người phụ nữ này đi, sau đó hãy đi quản tôi.”
Dung Gia Thượng nghiêm túc nhìn Phùng Thế Chân và nói: “ Tôi đã nói sẽ hủy bỏ hôn ước với Đỗ Lan Hinh rồi mà, tôi nhất định có thể làm được.”
“Cha cậu không định bán cậu cho Shiori Hashimoto nữa sao?” Phùng Thế Chân quật cường mà đón nhận ánh mắt của Dung Gia Thượng, “Anh lại định làm thế nào bây giờ?”
“Tôi sẽ không đính hôn với Shiori Hashimoto.” Dung Gia Thượng khinh thường nói.
Phùng Thế Chân lắc đầu, “Đây là kết quả đã định rồi, Gia Thượng. Không có Đỗ Lan Hinh, không có Shiori Hashimoto, còn có những người phụ nữ khác, còn những gia đình giàu có khác mà cha anh muốn liên hôn. Đây không phải vấn để ở người con gái đó là ai, mà là anh căn bản không thể tự quyết định hôn nhân của anh được. Ở cái tình huống như vậy, anh lại muốn tôi cho anh một lời hứa hẹn, anh không cảm thấy bản thân mình quá là ích kỉ à?”
Dung Gia Thượng hít sâu một hơi, “Cho anh một chút thời gian. Nửa năm, chờ anh nửa năm, được không? Sau nửa năm, anh còn không có tiền đồ như vậy, em có thể gả cho Mạnh Tự An.”
“Tôi tại sao phải gả cho anh ta?” Phùng Thế Chân tức giận, “ Hơn nữa, tôi cũng không chờ anh nửa năm đâu.”
“Vậy bao lâu?” Dung Gia Thượng nắm cổ tay mảnh khảnh và mát lạnh của Phùng Thế Chân, nhìn vào mắt cô, “Cho anh một cái ngày cụ thể!”
Môi của Phùng Thế Chân mấp máy, cô nghẹn lời không đáp lời anh thế nào.
Những vị khách đi ngang qua ghé mắt nhìn hai người. Dung Gia Thượng lạnh lùng liếc nhìn lại, kéo lấy Phùng Thế Chân rời khỏi đại sảnh rực rỡ và sáng sủa, đi vào hành lang thanh u yên tĩnh.
Phùng Thế Chân không nói một lời đi theo anh, nhu mì như một đứa bé ngoan. Cô không khỏi nghĩ đến đêm khuya hôm đầu mùa thu trước kia, cô cũng bị Dung Gia Thượng kéo đi như thế này, trong bóng tối bất chấp mưa gió, thẳng đến dưới ánh đèn đường khô ráo mà sáng ngời mới dừng lại.
“Nói chuyện ở đây thuận tiện hơn.” Dung Gia Thượng dừng bước chân, kéo Phùng Thế Chân đến trước mặt, siết chặt hai vai cô, “Chúng ta nói rõ ràng ra đi. Phùng Thế Chân, anh thích em, muốn được ở bên em. Em có thể cho anh một chút thời gian để anh vì hai chúng ta mà tranh đấu không?”
Phùng Thế Chân cảm thấy con dã thú luôn bị kìm hãm trong lòng đang bị điên cuồng mà vũng vẫy, cố gắng thoát khỏi gông xiềng trói buộc. Cái ý nghĩ điên cuồng kia luôn quanh quẩn trong đầu cô, cô sắp không kiểm soát được nó nữa rồi.
Mạnh Tự An từng hỏi cô: Cô cảm thấy Dung Gia Thượng có sẵn sàng bỏ trốn cùng cô không?
“Đêm nay....”Cô vừa mở miệng liền nhận ra thực ra cũng không có khó khăn như trong tưởng tượng, liền một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà vội vàng nói tiếp, “Vậy liền tối nay!”
Đúng vậy! Nếu như Dung Gia Thượng chịu cùng đi với cô, cũng không cần dính líu gì đến vụ giết Hashimoto cả. Cho dù Mạnh Tự An có âm mưu gì đi chăng nữa, cũng sẽ không ảnh hướng đến Dung Gia Thượng.
Miễn là anh sẵn sàng đi cùng cô!
“Em nói cái gì vậy?” Dung Gia Thượng trợn tròn mắt kinh ngạc, anh dùng sức nắm chặt lấy cánh tay cô, “Em nghiêm túc sao, Thế Chân? Em...em thật sự nghiêm túc sao.”
“Đúng vậy.” Phùng Thế Chân chính mình đều cảm thấy không thể tin được, miệng cô giống như có ý thức, tự nói với chính mình, “Bây giờ anh có nguyện ý đi cùng với em không? Ngay lập tức.”
“Đi đâu?” Dung Gia Thượng vẫn còn chưa phản ứng kịp.
“Bất cứ nơi nào đều được.” Phùng Thế Chân cười lên, “Tùy tiện mua một tấm vé xe lửa, rời khỏi nơi này, rời khỏi nhà anh và nhà em, chúng ta rời khỏi Thượng Hải.”
Dung Gia Thượng hít sâu một hơi, ôm mặt Phùng Thế Chân, cắn chặt khớp hàm nói, “Em đang thử thách anh đúng không?Đây chỉ là giả vờ?”
“Không.” Máu trong người Phùng Thế Chân sôi trào, nở nụ cười mê mang, “ Gia Thượng, anh và bọn họ khác nhau. Anh có hoài bão, có lý tưởng, anh muốn sống một cuộc sống khác biệt, huống hồ anh có năng lực cùng điều kiện để theo đuổi cuộc sống đó. Ông trời đã chiếu cố anh, anh càng không thể từ bỏ. Chúng ta đi đi, anh muốn nhập ngũ cũng được, học trường quân sự cũng tốt, em đều sẽ ủng hộ anh.”
“Em...” Dung Gia Thượng ngơ ngẩn mà nhìn chăm chú vào Phùng Thế Chân, môi run rẩy, “ Chúng ta...”
Phùng Thế Chân nhìn chằm chằm vào đôi môi anh, chờ đợi anh nói một câu: “Được.”.Anh mau nói đi!
“Không...”Dung Gia Thượng nói.
Nụ cười của Phùng Thế Chân ngưng kết trên khóe môi.
“Anh xin lỗi, Thế Chân.” Dung Gia Thượng bất lực vuốt ve khuôn mặt và cánh tay cô, tựa hồ muốn ôm cô vào lòng, nhưng lại không dám xuống tay. Anh co quắp bất an hoảng loạn mà biện giải, “Thế Chân, anh muốn ở bên em, nhưng anh thể ích kỷ như vậy. Anh là con trai trưởng trong nhà, cho dù anh có từ chối kế thừa cơ nghiệp của gia đình, ít nhất cũng không thể tùy hứng cứ thế mà bỏ đi như vậy được.”
“Nhưng là,” Phùng Thế Chân giọng nói mơ hồ, tầm mắt đăm đăm, “Bất luận anh có thừa nhận hay không, Dung gia là một con tàu định sẵn sẽ phải chìm. Cha của anh, ông ta ác giả ắt có ác báo. Anh cứ luôn dính cùng với ông ta như vậy, chỉ biết từng bước từng bước bị ông ta lôi vào vũng bùn lầy mà thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]